Chương 1
“Dậy đi, Nghênh Hạ, tới giờ học thể dục rồi!”
Tôi mở mắt lờ đờ thì thấy ngay khuôn mặt tươi rói trẻ trung của Lương Diệp xuất hiện ngay trước mặt mình.
Tôi chết sững, nhìn chằm chằm vào anh, cảm thấy mọi thứ trước mắt thật nực cười.
Bởi vì chỉ một giây trước, tôi vẫn còn đang nằm yên ổn trong vòng tay anh ấy, trút hơi thở cuối cùng ở tuổi 90, sau khi từ biệt hai cô con gái xinh đẹp của chúng tôi.
Ai ngờ chớp mắt một cái, tôi lại quay về lớp 12, ngồi ngay trong phòng học lớp 12-2 của trường trung học Tân Hoa.
Thấy tôi cứ đơ ra, Lương Diệp vẫy vẫy tay trước mặt tôi: “Nghênh Hạ, em sao thế? Không khỏe à?”
Tôi lấy lại tinh thần, đột nhiên bật cười.
Vì đến tận lúc trước khi chết, tôi vẫn cứ để bụng chuyện kiếp trước Lương Diệp vì tôi mà bỏ lỡ Bắc Đại, chấp nhận học trường hạng hai.
Có lẽ ông trời không nỡ để tôi mang tiếc nuối mà rời đi, nên mới cho tôi quay lại ba tháng trước kỳ thi đại học lần nữa.
Kiếp trước, tôi và Lương Diệp thầm thích nhau từ thời trung học. Dù chưa từng tỏ tình, nhưng cả hai đều đã âm thầm gắn hình bóng của đối phương vào tương lai của mình.
Tôi biết rõ Lương Diệp đủ sức thi đậu Bắc Đại, còn điểm của tôi thì chỉ vừa đủ vào một trường hạng hai.
Nên tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một mối tình xa, thậm chí còn lên cả kế hoạch giữ lửa yêu xa.
Nhưng cái tên ngốc đó, lại vì muốn học cùng tôi, cố tình làm sai mấy câu trong phần Khoa học Tự nhiên để hạ điểm, rồi đăng ký học cùng một trường với tôi.
Chúng tôi sau đó yêu nhau, cưới nhau, sống với nhau đến già trong hạnh phúc. Nhưng tôi biết, trong lòng anh ấy chưa bao giờ quên được giấc mơ Bắc Đại.
Cho nên lần này, để tôi thay anh ấy sửa chữa sai lầm ấy!
Giáo viên điểm danh xong, cả lớp được tự do hoạt động.
Lương Diệp chạy vội đến trước mặt tôi, mặt mày sáng rỡ: “Nghênh Hạ, anh quyết định rồi! Anh sẽ học cùng em ở Đại học Sư phạm Thượng Hải!”
Nghe câu này, chuông báo động trong lòng tôi réo inh ỏi.
Kiếp trước, cũng chính câu này khiến tôi mềm lòng. Lúc đó tôi chỉ là một cô bé lần đầu biết yêu, làm gì đủ tỉnh táo để phân tích đúng sai, kết quả là bị anh ấy thuyết phục ngược lại.
Cha mẹ anh khi biết con trai vốn luôn học giỏi lại trượt mất Bắc Đại thì giận đến suýt nhập viện. Từ đó sau khi kết hôn, bố mẹ chồng chưa bao giờ ưa tôi, luôn cho rằng chính tôi đã hủy hoại tiền đồ của Lương Diệp.
Nghĩ đến đây là tôi nổi điên.
Tôi nắm tai Lương Diệp giật một cái: “Thi cái đầu anh! Cút ngay cho tôi đi thi Bắc Đại!”
Không ngờ tôi lại mạnh tay đến thế, Lương Diệp đau đến ngây người:
“Đau… Nghênh Hạ, nhẹ tay thôi chứ!”
Tôi nghiến răng: “Anh hứa sẽ thi Bắc Đại đàng hoàng thì tôi tha!”
Nghe vậy, Lương Diệp nhìn tôi, đầy ấm ức: “Sao em lại không cho anh học cùng em? Anh chỉ là muốn có tương lai bên em thôi mà.”
Nhìn vẻ tủi thân của anh ấy, tôi cũng thấy mình hơi nặng lời.
Dù sao, lúc này Lương Diệp vẫn chỉ là cậu thiếu niên 18 tuổi, non nớt chưa chín chắn.
Tôi buông tai ra, dịu giọng:
“Chính vì em muốn có tương lai với anh, nên mới bắt anh đi Bắc Đại. Em muốn anh học hành đàng hoàng, kiếm tiền giỏi giang, sau này làm em nở mày nở mặt, hiểu chưa?”
Nhưng mà… bướng bỉnh là bệnh chung của tuổi dậy thì.
Lương Diệp nghe xong vẫn không đồng ý.
“Nhưng Bắc Kinh với Thượng Hải xa thế, một năm gặp được mấy lần? Em cứ ngăn cản anh đi học cùng là sao? Chẳng lẽ… em đã hẹn trước với tên khác rồi?”
“…” (Tôi cạn lời luôn rồi đấy!)