Người đăng: tuan2k1tvtb@
Năm lớp 8 tôi vì mải chơi bời đánh nhau nên gần như mất hết kiến thức, chả nghe ai khuyên bảo với lại không chịu thay đổi, cánh cửa THPT gần như quá xa xôi với tôi khi mà tôi cuối lớp 8 chỉ đủ điểm lên lớp. Nhưng bản tính không đổi, lên lớp 9 vẫn vậy cho hết nửa hoc kì 1. Và ngày hôm ấy khi hết giờ học bé Linh vẫn chờ tôi để đi về như mọi ngày, nhưng tôi lại muốn đi đánh nhau vì có thằng bạn trong lớp bị bọn lớp khác đánh. Tôi muốn đi nhưng Linh cứ ngồi lì trên xe không chịu đi cùng bạn về, đám bạn tôi thì đã chuẩn bị hết chuẩn bị kéo nhau đi chiến. Lúc này tôi bực quá bỏ luôn cả xe và Linh ở đó rồi ra đu luôn cùng đám bạn.
Đi tới nơi là một bãi đất trống khá rộng chắc chuẩn bị xây nhà, xung quanh là vài khu vườn khá kín đáo. Giữa bãi đất là hơn chục thằng là đám đánh bạn tôi. Thằng bạn thấy chúng thì kéo chúng tôi vào. Nhưng vừa vào gần đến chỗ bọn nó thì từ xung quang có thêm hơn chục thằng nữa nhào ra bao vây bọn tôi. Lúc này chúng tôi có 7 thằng còn bên kia là 20 thằng. Trình học võ của tôi lúc này cũng khá nhưng nhắm chỉ ăn được 5 – 6 thằng là cùng, còn đám đi cùng tôi thì toàn thằng ẻo lả chỉ ra cho đủ đội hình. Bất lợi nhưng chả thể làm thế nào nên chắc đành liều vậy. Bọn kia bắt đầu xông vào, tôi liền sút ngay bụng thằng gần tôi nhất rồi dấn người xoay đá gót vào gáy một thằng gần đó, bọn kia thấy vậy thì bớt hăng lùi về vị trí bao vây lại. Tôi nghĩ cả đám này chắc cũng chỉ được như vậy thì mừng thầm trong bụng vì 20 thằng với trình này thì như là cho tôi tập đánh vậy.
Nhưng đéo thể ngờ là bọn chó ấy chơi bẩn lôi ở đâu ra một đống gậy gỗ. Nhìn lại tình hình thì chỉ lẩm nhẩm “mẹ ơi xuân này con không về”. Lần này bọn nó từ từ tấn công chứ không vội tấn công như lần trước. Thằng đi đầu tiên định lao vào thì có tiếng chửi đằng sau “mấy thằng chó chán sống à” giọng này nghe quen quen nên tôi quay lại nhìn ngay, hoá ra là một ông anh tôi có quen. Ông này là đại ca một trường THPT ở gần đó, có cả một đám đi cùng, “thế này là đủ ngon rồi”. Tôi nghĩ rồi cười thầm.
Nhưng chợt nghe tiếng bé Linh hét “anh P” rồi một tiếng gậy gỗ vụt xuống vào cái gì đó. Quay lại thì là Linh, vừa dùng tay đỡ cho tôi một gậy từ một thằng định cắn lén. Linh ngồi gục xuống ôm cánh tay vừa bị đánh. Đám tôi và mấy ông anh thấy vậy nóng máu quá liến phi vào đập bọn kia, chắc vì cay cú cho bé Linh tôi dùng gần như hết các đòn hiểm mà sư phụ dạy đánh không thương tiếc vào bọn kia và chủ yếu là thằng đánh trúng bé Linh. Sau 20′ thì đám bọn kia gục hết bên tôi cũng có vài người bị thương nhẹ. Lúc này tôi mới nhớ ra bé Linh, liền chạy ra chỗ bé. Vừa ra thì thấy bé vẫn ôm tay ngồi khóc. Bé thấy tôi thì oà khóc ôm lấy tôi tồi kiểm tra khắp người xem tôi có bị làm sao không. Tôi chợt nhận ra mình đã quá ích kỉ và ham vui mà quên mất bài học đầu tiên mà sư phụ dạy và mục đích học võ của tôi.
Gõ một cái vào trán bé Linh rồi tôi ẵm luôn bé lên xe rồi đưa đi khám. Kết quả là gãy tay, bé Linh thì nhân cơ hội ép tôi làm osin cả tháng. Sau tôi biết rằng ngày hôm ấy vì lo cho tôi nên bé Linh đi theo, gặp ông anh kia liền kéo ông với đám bạn đi giúp tôi. Vâng vậy mà tôi lại bỏ lại cô em gái đó mà tham gia đánh nhau.
Sau ngày hôm ấy tôi bỏ luôn đánh nhau và tự hứa với mình chỉ dùng võ khi thực sự cần thiết. Rồi cố gắng cắm đầu vào học ngày học đêm hướng tới mái trường THPT.
Sau sự cố ấy tôi mới như sực tỉnh sau cơn mê thực sự suy nghĩ rất nhiều về những người thân xung quanh tôi. Những thứ họ cho tôi, rất nhiều mà tôi thì làm được gì, chỉ gây ra rắc rối nỗi buồn và sự thất vọng. Lần này tôi thực sự muốn thay đổi.
Tìm tới các lớp học thêm bù lại những kiến thức đã bỏ lỡ. Cùng đó tôi tới chỗ những người quen để làm thêm và học hỏi mọi thứ.
Tôi làm ở ba chỗ. Đầu tiên là pha cà phê ở chỗ chú họ nội. Hai là học nấu ăn ở quán ăn gia đình một ông anh. Và nghề cuối tuy bố mẹ định không cho nhưng lài nỉ vì lí do muốn luyện lại bản thân là bartender cho quán bar của một ông anh mà chơi cùng từ nhỏ. Ba công việc vừa học vừa làm vừa luyện võ. Đủ để lấp hết khoảng thời gian trống của tôi. Khá mệt nhưng thấy được nụ cười hạnh phúc và tự hào của mọi người xung quanh nên cũng vơi bớt đi sự mệt mỏi.
Năm học tôi đã tốt nghiệp loại khá, cùng với đó tôi bổ sung thêm được một số kinh nghiệm từ những chỗ tôi làm. Sau đó thì cũng thi vào được 1 trường công lập ở gần nhà.
Học được hết năm lớp 10 tạm gọi là yên ổn thì tôi lại phải vùi đầu vào ôn tập để thi sát hạch của trường. Đành dành thời gian vào việc cấp bách trước nên tôi cũng xin nghỉ làm thêm. Giờ chỉ ” văn ôn võ luyện” thôi.
Nhưng ôn luyện được nửa tháng thì vào một ngày ông già tôi sau khi vừa đi đâu về tới thì kêu tôi vào nói chuyện.
Những tưởng chỉ là nói chuyện bình thường thôi, ông già tôi nên tiếng:
– P à con. Giờ con đã hiểu chuyện nên hai bố con mình sẽ nói với tư cách là hai người đàn ông nhớ.
Giật mình thật sự vì đây là lần đầu ông già nói như thế nên chắc có chuyện quan trọng lắm. Tôi chỉ nói nhỏ “Dạ vâng”
Ông già bắt đầu:
– Thời gian qua bố đã thấy con thực sự thay đổi đã biết suy nghĩ. có thể tự lo cho bản thân… bla… bla
Tôi đâm hoảng. “Không biết là có chuyện gì đây” Ngồi thừ ra thêm một lúc thì ông già bắt đầu vào chuyện chính.
– Bố với mẹ tính kĩ rồi, học kì sau sẽ chuyển con lên HN. Ở đó có bác Sang, bác sẽ lo cho con học năm mới. Học trên đó điều kiện sẽ tốt hơn…..
– Nhưng con ở đây vẫn rất tốt mà. Với lại….
Chưa để tôi nói hết câu ông già nói luôn:
– Bố mẹ đã quyết rồi. Không thay đổi gì nữa. Vào chuẩn bị đồ với chào mọi người đi, hai ngày nữa xuất phát.
Vâng thánh chỉ đã ban tôi không thể nói thêm gì nữa. Chỉ lẳng lặng gật đầu...