Chương 717: Hoàn toàn thất bại! (1)
10 năm truyền thừa, hắn tiến bộ quá nhiều, hiện tại có thể dễ dàng sử dụng nó.
Phải biết rằng, sau kiếm trận Thiên Huyền chính là kiếm trận Vạn Huyền!
Nếu như hoàn toàn nắm giữ được kiếm trận Vạn Huyền thì có thể địch lại cường giả bất tử cảnh bình thường!
- Kiếm trận Thiên Huyền sao? Mặc Hồn nhìn từng thanh trường kiếm đang bay múa.
- Để ta xem là thánh thú ảnh của ta lợi hại, hay là kiếm trận Thiên Huyền của ngươi lợi hại! Mặc Hồn trầm giọng nói.
- Rống!
Cự thú lân giáp hai sừng gầm thét, nhanh chóng tập kích về phía Diệp Tinh.
- Đi!
Diệp Tinh vững vàng đứng thẳng, tay phải hắn vung lên, trường kiếm bay múa, trực tiếp nghênh đón cự thú, hai công kích dây dưa điên cuồng, va chạm trên không trung.
Đạo tắc không gian, đạo tắc sinh mệnh điên cuồng lưu chuyển, hai người đều dùng hai hệ đạo công kích này.
"Thật mạnh! Không chỉ có Mặc Hồn mạnh, thực lực của Diệp Tinh cũng mạnh như thế!"
“Trận này chúng ta sẽ không thua chứ?"
“Nói cái gì vậy? Mặc Hồn căn bản chưa ở thế hạ phong mà!"
Nhìn va chạm điên cuồng trong hư không, dường như thế lực ngang nhau, trong lòng một vài người tộc Không Nguyên theo bản năng xuất hiện một suy nghĩ không hay.
- Diệt cho ta! Mặc Hồn gầm nhẹ, cự thú lân giáp hai sừng gầm thét, điên cuồng tập kích Diệp Tinh.
Sắc mặt anh ta âm trầm, bởi vì bây giờ anh ta mới hoàn toàn cảm thấy kiếm trận Thiên Huyền này khó chơi.
"Mặc Hồn, anh vẫn muốn khiêu chiến tôi sao? Thực lực của anh chỉ có thế này sao?" Sắc mặt Diệp Tinh lạnh nhạt, nói, "Nếu như vẻn vẹn chỉ như thế, trận này anh không thắng được đâu!"
- Hừ! Mặc Hồn hừ lạnh một tiếng.
"Rắc rắc!"
Anh ta còn đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên sắc mặt đại biến.
Trên người lân giáp lại xuất hiện một vết nứt.
- Không hay rồi, thánh thú ảnh xuất hiện vết nứt!
Tộc Không Nguyên vây xem nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời sắc mặt đều phát sinh biến hóa.
Trong cuộc va chạm này, Diệp Tinh hoàn toàn chiếm ưu thế!
- Thánh thú ảnh không địch lại kiếm trận Thiên Huyền của Diệp Tinh!
- Mặc Hồn không phải là đối thủ của Diệp Tinh thật sao?"
Những người tộc Không Nguyên khẩn trương quan sát trận đấu.
"Cái gì?" Sắc mặt Mặc Hồn khẽ biến, giận dữ rống một tiếng nói: "Ngưng cho ta!"
Quang mang bộc phát, vết nứt của lân giáp khổng lồ trong hư không đang nhanh chóng khôi phục lại.
“Ầm ầm!"
Thế nhưng, một thanh trường kiếm bay tới, tốc độ nhanh đến cực hạn, không ngừng đánh trúng vết nứt của lân giáp.
- Mặc Hồn, anh thua rồi! Trong hư không, Diệp Tinh bình tĩnh nói, vung tay phải lên.
Vút! Vút! Vút!
Từng thanh trường kiếm bay ra, giống như một dòng sông, bao phủ toàn bộ sinh vật lân giáp hai sừng!
Quang mang dường như bao phủ toàn bộ chiến trường tinh không.
- Ngăn cản cho ta! Mặc Hồn gầm nhẹ, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận, gân xanh trên người anh ta nổi lên, giống như một con sư tử tức giận.
"Ta không thể thua! Danh ngạch của ta bị ngươi cướp đi, ta tuyệt đối không thể thua Diệp Tinh ngươi!"
Danh ngạch bị cướp khiến anh ta không cam lòng, phẫn nộ, anh ta vì trận chiến này mà chờ đợi lâu như vậy, trả giá lớn như vậy, anh ta tuyệt đối không cho phép mình thất bại!
Anh ta không thể tưởng tượng những gì sẽ xảy ra với mình sau khi anh ta thất bại.
"Rắc rắc!"
Bỗng nhiên, trên người thánh thú ảnh xuất hiện vô số vết nứt, sau đó bị vỡ nát toàn bộ ở trong mắt mọi người.
Khôngggg!
Mặc Hồn nhìn thánh thú ảnh bị vỡ nát, giận dữ gầm lên một tiếng, trên mặt anh ta tràn đầy vẻ điên cuồng, ngăn cản những trường kiếm này, đồng thời thử ngưng tụ thánh thú ảnh này một lần nữa.
Thế nhưng, dường như trường kiếm vẫn điên cuồng xẹt qua thân thể anh ta, anh ta cảm giác lục phủ ngũ tạng trong cơ thể mình trong nháy mắt bị nghiền nát hơn phân nửa.
"Phụt!"
Từng ngụm máu tươi trong miệng Mặc Hồn phun ra, sau đó thân thể hung hăng rơi xuống mặt đất.
Vút! Vút! Vút!
Từng thanh trường kiếm bay múa, một lần nữa trở lại phía sau Diệp Tinh.
Trước tấm bia tinh không khổng lồ, chỉ có một mình hắn đứng thẳng, nhìn xuống tất cả thiên tài tộc Không Nguyên.
“Kết quả có rồi, Diệp Tinh thắng!”
“Ngay cả Mặc Hồn cũng không phải là đối thủ của hắn!”
"Làm sao có thể? Thực lực của hắn mạnh như vậy sao? Không phải có thông tin nói Diệp Tinh vừa mới đột phá đến hư không cảnh chưa có bao lâu sao?"
Rất nhiều người tộc Không Nguyên nhìn Diệp Tinh, nắm tay, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Quét sạch, một mình Diệp Tinh quét sách tất cả thiên tài của tộc Không Nguyên bọn họ!
“Tộc Không Nguyên chúng ta mới là con cưng của đạo tắc không gian, đạo tắc sinh mệnh, chẳng lẽ thật sự không ai có thể sánh bằng Diệp Tinh sao?”
“Không, Nham Hành khẳng định có thể sánh được!”
"Đúng vậy! Thực lực Nham Hành cường đại, coi như là Mặc Hồn cũng sẽ bị anh ta đánh bại!"
“Chỉ cần có Nham Hành là có thể giành được thắng lợi”
Trên mặt mang theo tia không cam lòng, bỗng nhiên mọi người nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt đều nhìn về phía người thanh niên khuôn mặt lạnh lùng kia, trong mắt có một tia kỳ vọng.
Thiên tài mạnh nhất tộc bọn họ còn chưa ra tay mà.
- Ta thua rồi, ta thực sự thua rồi!
Trên mặt đất, khóe miệng Mặc Hồn toàn là máu tươi, nhìn qua rất là chật vật, trên mặt anh ta lộ ra vẻ sụp đổ.
Anh ta đặt hết cả điểm Không Nguyên, dùng cả danh ngạch điện truyền thừa công kích, cuối cùng cũng đều thua.
Danh ngạch truyền thừa bị cướp, vẫn luôn muốn tìm lại chỗ đứng cho mình, kết cục cuối cùng lại thành ra như vậy!
"Không thể tin được! Ngay cả Mặc Hồn cũng bị đánh bại dễ dàng! Diệp Tinh này rốt cuộc là tu luyện như thế nào?"
“Ta cảm giác hắn cũng chưa phát huy ra toàn bộ thực lực đâu!”
......
Lúc này trong cung điện thật lớn, trong mắt mấy cường giả đạo chủ cảnh của tộc Không Nguyên đều có chút nghi ngờ.
Dựa theo suy đoán, cho dù Diệp Tinh vừa đột phá tới hư không cảnh rồi tu luyện trong không gian truyền thừa của tộc bọn họ cũng không có khả năng đạt tới trình độ như vậy!
Bọn họ đều không thể nhìn rõ thực lực của Diệp Tinh.
Thực tế, khí lưu màu xám trong đầu Diệp Tinh có thể nói là khí gian lận, những người khác lĩnh ngộ 10 năm ở trong không gian truyền thừa, có khí lưu màu xám, tương đương với Diệp Tinh lĩnh ngộ 40 năm, 50 năm, tiến bộ tất nhiên vượt quá sức tưởng tượng.