Trúc Mã Sa Ngã

Chương 6

Chương 6
Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong phòng bệnh. Bên giường là mẹ, bố và giáo viên chủ nhiệm, mắt ai cũng đỏ hoe.
“Mẹ…”
Cảm giác cánh tay phải bó bột làm tôi mơ hồ nhận ra: cuộc thi kia, tôi không thể tham gia nữa.
“Mẹ ơi…” Tôi sụt sịt.
“Là Ngô Toàn Toàn. Chính cô ta đã làm chuyện đó với con. Con muốn giám định thương tích.”
“Lại cái vụ đó nữa!”
Bố tôi giận dữ đứng phắt dậy, nghiến răng ken két.
Chuyện này ầm ĩ khắp nơi. Mẹ tôi mỗi ngày đều cập nhật tình hình cho tôi.
Nhà Ngô Toàn Toàn giàu, muốn dùng tiền để dẹp yên mọi thứ.
Nhưng mấy năm gần đây, bố mẹ tôi cũng gây dựng được sự nghiệp riêng, không dễ bắt nạt.
Kết quả giám định thương tích cho thấy đủ điều kiện khởi tố hình sự. Trùng hợp thay, hôm đó là ngày sinh nhật tròn 18 của Ngô Toàn Toàn.
Vì tính chất nghiêm trọng, lại cố ý gây tổn thương, cô ta bị buộc phải nghỉ học, đồng thời đối mặt với lệnh tạm giam.
Lúc nghe tin, mẹ đang gọt táo cho tôi. Bà đắp lại chăn cho tôi, dịu dàng nói:
“Tiểu Hòa, đừng nghĩ gì nữa. Giờ con chỉ cần dưỡng thương cho tốt, được không?”
Tôi biết bố mẹ đã vì tôi mà chạy vạy khắp nơi. Tôi thấy day dứt, trách bản thân vì sao hôm đó lại đi về một mình.
Tôi hiểu mẹ đang muốn an ủi tôi, xoa dịu nỗi tiếc nuối vì bỏ lỡ cuộc thi. Tôi gật đầu.
Mẹ như trút được gánh nặng.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa ngoài phòng bệnh.
“Thẩm Hòa!”
Giọng nói quen thuộc vang lên, đầy giận dữ — là Cố Xuyên Diệu.
Cùng đi còn có bố mẹ anh.
Mẹ tôi lập tức đứng dậy, che chắn cho tôi phía sau.
Bố mẹ Cố bước vào, đặt giỏ trái cây xuống bàn.
“Chúng tôi chỉ muốn đến thăm cháu một chút thôi…”
“Thăm thì khỏi. Từ giờ, tình nghĩa hàng xóm xin được cắt đứt luôn cho tiện.”
Mặt mẹ tôi lạnh tanh. Bà không chỉ giận Ngô Toàn Toàn, mà còn giận cả họ.
Cố Xuyên Diệu vùng khỏi tay bố mẹ, lao tới nhìn chằm chằm tôi:
“Thẩm Hòa, sao cậu lại độc ác như vậy? Cậu có biết vì cậu mà Toàn Toàn bị hủy cả tương lai không? Phải nghỉ học, trễ kỳ thi đại học!”
Câu nói ấy như một cú sốc điện. Tôi chết lặng. Cả mẹ tôi, lẫn bố mẹ anh đều sững sờ.
Người đầu tiên phản ứng lại là mẹ anh.
Bà run rẩy, chỉ tay vào Cố Xuyên Diệu, giọng lạc đi:
“Thằng con bất hiếu!”
Bà hét lên một tiếng, vung tay tát mạnh vào mặt anh.
“Bốp!”
“Mẹ… mẹ đánh con?!”
Cố Xuyên Diệu ôm má, không thể tin nổi.
“Con nói sai gì? Chỉ vì gãy tay mà phải hủy tương lai của người khác à?!”
“Tôi… tôi không có đứa con như cậu!”
Mẹ anh run lẩy bẩy, thốt lên câu cuối cùng rồi lảo đảo — ngất xỉu ngay giữa phòng bệnh.
Bố Cố hốt hoảng đỡ lấy mẹ Cố đang ngất lịm vì tức giận. Ông quay sang, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Cố Xuyên Diệu.
“Đồ con bất hiếu!”
Cả phòng bệnh rơi vào cảnh hỗn loạn.
Bố Cố vội vã bế mẹ Cố ra ngoài gọi bác sĩ, để lại Cố Xuyên Diệu đứng trơ trọi, đờ đẫn nhìn tôi.
“Cút ra ngoài ngay!”
Mẹ tôi nổi giận, chẳng giữ thể diện gì nữa, cầm giỏ hoa quả mà nhà họ mang đến, ném thẳng về phía anh ta.
Cố Xuyên Diệu ngoảnh lại nhìn tôi. Tôi chỉ lạnh lùng nhìn anh.
“Cố Xuyên Diệu, cậu đã từng nghĩ chưa — nếu không vì cô ta, tay tôi đã không gãy, xương sống cũng không bị tổn thương. Lẽ ra lúc này tôi đang ngồi làm bài thi, chứ không phải nằm trong phòng bệnh."
"Là tôi ép cô ta ra tay sao?"
"Cố Xuyên Diệu, tôi thật sự hối hận vì đã từng quen cậu.”
Tôi nói xong, anh bỏ chạy như trốn khỏi hiện thực.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất