Trúc Mã Sa Ngã

Chương 5

Chương 5
Tình yêu của Cố Xuyên Diệu và Ngô Toàn Toàn đúng nghĩa “cháy bỏng cuồng nhiệt”.
Trốn học, đánh nhau, bấm khuyên tai, xăm hình, hôn môi…
Tất cả những thứ gắn liền với tuổi trẻ nổi loạn dường như chính là thế giới của họ, bao trùm lấy họ, cuốn họ vào cơn bão "sống hết mình".
Những lời phê bình trong loa phát thanh, ở các buổi họp, từ miệng thầy cô… chỉ khiến “thanh xuân” của họ thêm phần kịch tính. Còn hai người thì hoàn toàn chẳng để tâm, ngày càng phóng túng, chỉ muốn yêu theo cách rực rỡ nhất.
Nhiều người ngưỡng mộ tình yêu ấy — một cặp đôi nổi bật, trai xinh gái đẹp, chẳng khác nào bước ra từ tiểu thuyết.
Còn tôi… Cuộc sống như mặt nước phẳng lặng. Giữa căn-tin và lớp học, ngày ngày lặp lại một lịch trình nhàm chán.
Mái tóc mái dày che trán, kính cận to nặng, đồng phục rộng thùng thình — là những hình ảnh thường trực.
Tôi không cô đơn. Vẫn có rất nhiều bạn học giống tôi, trời chưa sáng đã lục tục rời nhà hoặc ký túc để đến lớp.
Mùa đông vừa dứt, học kỳ cuối cùng cũng bắt đầu.
Kỳ thi đại học cận kề, ánh mắt ngưỡng mộ từng hướng về Cố Xuyên Diệu và Ngô Toàn Toàn giờ chuyển hết sang những tờ đề thi, những lỗi sai chưa sửa, những bài tập chưa làm.
Nghe nói Cố Xuyên Diệu lại cãi nhau với bố mẹ.
Gia đình bắt đầu cắt dần tiền tiêu vặt của anh, giờ chỉ đủ cho ba bữa cơm căn-tin. Nhưng lại chẳng đủ để chiều theo giấc mộng nghỉ dưỡng ở Tam Á mà Ngô Toàn Toàn đang mơ mộng.
Xe phân khối lớn không có, du lịch cũng không xong — cặp đôi từng được ghen tỵ nhất trường giờ đang… bên bờ chia tay.
Chuyện đó, chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi đang tập trung cho một cuộc thi rất quan trọng. Nếu đạt giải, tôi còn có cơ hội được tuyển thẳng đại học.
Trời đầu xuân vẫn còn lạnh, hôm đó vì có chút việc ở trường nên tôi về muộn.
Gió lạnh lùa vào áo đồng phục, rét ngấm từng đợt vào da thịt.
Đường về vắng tanh. Tôi thở ra một làn khói mỏng, bước chân đột nhiên khựng lại.
Trong con hẻm nhỏ phía trước, ánh sáng mờ mờ, có hai bóng người mờ đen đang nhúc nhích.
“Chạy đi chủ nhân!”
Hệ thống trong đầu tôi bất ngờ phát cảnh báo gấp gáp.
Linh cảm chẳng lành, tôi quay đầu bỏ chạy.
“Bộp—!”
Ai đó hắt nước ra sân, nước đóng băng từ trước. Tôi đạp trúng, trượt chân ngã sõng soài xuống đất.
Cơn đau nhói từ sống lưng dội thẳng lên óc.
“Đau quá…”
Hai bóng người nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi.
“Chào nha, học bá Thẩm Hòa.”
Ngô Toàn Toàn cười toe toét, đứng nhìn tôi từ trên cao.
“Đây là tiểu thanh mai của Cố Xuyên Diệu à?”
“Chúng ta làm thế liệu có khiến anh ta giận không?”
Mấy tên lạ mặt phía sau cô ta thì thào.
Tôi cố gượng dậy, nhưng sống lưng đau quá không sao nhúc nhích được.
Đột nhiên, gương mặt Ngô Toàn Toàn biến dạng. Cô ta đi giày cao gót, đạp thẳng xuống tay phải tôi, dằn mạnh.
“Buông ra!”
Cơn đau sắc bén từ tay truyền đến, tôi hét lên.
“Ngô Toàn Toàn, nếu hôm nay tôi xảy ra chuyện, cô tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần gánh hậu quả!”
“Thẩm Hòa à, tôi thật sự rất ghét cái kiểu ngây thơ trong sáng của cô đấy.”
Cơn đau lại truyền đến.
Hệ thống đã gọi cấp cứu. Tôi được đưa lên xe cứu thương.
Kết quả chẩn đoán: gãy xương sống cụt, gãy tay phải.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất