Trúc Mã Trà Xanh Thích Thầm Tôi Được 10 Năm Rồi

Chương 2

Chương 2
Thật lòng mà nói, tôi không ngờ lần đầu gặp lại cậu ta lại là trong tiết tự học buổi sáng chết tiệt ở trường.
Hôm đó, cô chủ nhiệm vừa bước vào lớp đã cười tươi, chẳng thèm dạo đầu câu nào mà thẳng thắn:
"Các em, lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến, hãy vỗ tay chào mừng – Bạch Thanh, em làm quen với mọi người đi."
Tôi đơ người vài giây.
Hôm qua Chủ nhật, tôi sang nhà bạn thân cày bài tập đến khuya, vì quá mệt nên quyết định ngủ luôn ở đó.
– Dù sao chỗ đó cũng có đủ đồ dùng cá nhân của tôi, thậm chí còn có cả phòng khách dành riêng cho tôi.
Nào ngờ người ta đã vào tận nhà rồi mà tôi vẫn không hề hay biết?
Nghe nói Bạch Thanh học giỏi lắm, các thầy cô chắc đang vui mừng điên đảo, dù sao thì điểm trung bình lớp sẽ tăng ít nhất 1.5 điểm.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao cấp ba lại có thể dễ dàng chuyển trường như vậy? Tại sao trong mười lăm lớp của khối 11, cậu ta lại chọn đúng lớp tôi?
Chẳng lẽ chỉ vì mẹ tôi và dì Giang quyên góp cho trường một thư viện?
…Không thể nào.
…Tôi không muốn cuộc sống học đường vốn dĩ bình yên và ấm áp, dù không có bong bóng màu hồng, bị biến thành hiện trường "cái chết xã hội" chứ.
Tôi vẫn chưa chịu chấp nhận số phận, nhưng chàng trai trên bục giảng đã bắt đầu nói: "Bạch Thanh. "Bạch" trong màu trắng, "Thanh" trong màu xanh."
Giọng điệu lạnh lùng, giống như nam chính cao lãnh trong truyện học đường, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của mấy nữ sinh ngồi hàng ghế sau.
Đều tại đồng phục trường mình thiết kế đẹp quá, áo trắng sơ mi cộng thêm cà vạt nhỏ, trông ai cũng thật bảnh bao.
"Được rồi, vậy bạn học Bạch ngồi chỗ đó đi." Tồi tệ thay, cô chủ nhiệm đảo mắt một vòng rồi chỉ ngay chỗ trống bên cạnh tôi, "Nghe nói em và Lam An rất thân, thế thì để bạn ấy hướng dẫn em làm quen với trường."
Tôi thật không ngờ, người hại tôi nhiều nhất lại chính là cô chủ nhiệm.
Một mình ngồi thoải mái biết bao, chỗ rộng rãi, không gian để sách bài tập gấp đôi, còn tránh được việc giao tiếp không cần thiết với bạn cùng bàn, tôi rất hài lòng với chỗ ngồi hiện tại.
Nhưng nếu biết rằng hạnh phúc một năm rưỡi qua phải đánh đổi bằng sự ngại ngùng và xấu hổ lúc này, tôi tuyệt đối sẽ không hồ hởi xin ngồi một mình từ đầu năm lớp 10.
"…………"
Nhưng tôi không có lập trường hay can đảm để phản bác thầy cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta tiến về phía tôi, trong lòng mong muốn nhét đầu mình vào ngăn bàn để biến mất khỏi tầm mắt cậu ta.
Hai giây sau, giọng nói thanh thoát khác hẳn thời thơ ấu vang lên bên tai tôi:
"Bạn học Lam."
"Lâu rồi không gặp, mong được giúp đỡ."
Thôi được. Giọng nói quả thực khá dễ nghe, tôi thậm chí muốn đề nghị cậu ta thử làm CV giọng thiếu niên. Nhưng điều đó cũng không ngăn nổi mong muốn trở thành một con đà điểu vĩnh viễn của tôi lúc này.
Giọng thiếu niên dừng một chút, rồi không nhanh không chậm mở lời tiếp: "Bảy năm không gặp, bạn học Lam đây là… đổi sang ngành động vật khác rồi à?"
"Đây là… chim thuộc họ đà điểu?"
Không hiểu sao, nếu bất kỳ ai không thân thiết đùa tôi như vậy, tôi sẽ cực kỳ khó chịu. Nhưng cách trêu chọc của cậu ta lại khiến tôi cảm giác như bảy năm qua không hề xa cách, vẫn như xưa, là những người bạn tốt xếp hàng chia kẹo.
Rõ ràng hai ngày trước trên WeChat, cậu ta còn thờ ơ với tôi, trả lời biểu tượng đáng yêu của tôi bằng một dấu hỏi lạnh lùng, sao giờ lại không giữ nguyên phong cách lạnh nhạt nữa?
Tôi dịch ghế để cậu ta ngồi vào, thề rằng sẽ không rút đầu ra khỏi ngăn bàn.
"Lam An."
Tuy nhiên, cô chủ nhiệm không cho phép học sinh không chú ý trong tiết tự học buổi sáng, liền gọi tên tôi.
"Cúi đầu làm gì đấy? Ngẩng lên nhìn bảng, cô sắp bắt đầu giảng bài rồi."
…Thực ra tôi nghi ngờ cô giáo và Bạch Thanh là đồng bọn, mục đích là để xem tôi xấu hổ.
Tôi nhanh chóng ngẩng đầu dậy, ngồi thẳng lưng, không liếc mắt tí nào về phía “bạn mới” bên cạnh, nở nụ cười rạng rỡ nhìn cô giáo, khiến cô chủ nhiệm phải quay mặt đi vì ghê tởm.
"Bạn Lam, giờ nghỉ trưa bạn có thể dẫn tôi đi tham quan trường được không?"
Bạn cùng bàn mới nhẹ nhàng thương lượng với tôi.
Thực ra tôi không muốn đồng ý. Nhưng làm sao có thể từ chối một gương mặt như thế kia?
"Được… được thôi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất