Trúc Mã Trà Xanh Thích Thầm Tôi Được 10 Năm Rồi

Chương 3

Chương 3
"……Đây là sân vận động, giữa đường chạy là sân bóng đá, bên kia có sân bóng rổ trong nhà. Đối diện sân bóng rổ là căng tin, có thể mua đồ ăn vặt và nước uống, nhưng giờ ra chơi thường không kịp xuống."
"……Bên này là tòa hành chính, văn phòng giáo viên và phòng hoạt động câu lạc bộ đều ở đây. Xong, giới thiệu hết rồi."
Sau khi miễn cưỡng dẫn cậu ta đi qua từng điểm trong trường, tôi khoanh tay nhìn cậu ta: "Xong nhiệm vụ rồi, tôi phải về làm bài tập, tạm biệt bạn học Bạch."
Cậu đưa tay nắm lấy tôi: "Đừng vội đi mà, bạn học Lam."
Hai đứa cứ gọi nhau là "bạn" thế này nghe thật kỳ quái, nhưng nếu gọi thẳng tên thì lại thấy quá thân mật, nên tôi đành tiếp tục dùng cái cách xưng hô ngày càng trở nên khó xử này:
"Tôi phải làm bài tập."
"Bài tập về nhà môn tiếng Anh tôi mới chỉ làm được một nửa, nếu bạn học Bạch thấy chán thì có thể ra sân bóng rổ chơi bóng một lúc."
"……"
Bạch Thanh im lặng một chút.
Tôi tưởng cậu ấy đã đồng ý với đề xuất của mình, định quay đầu bỏ đi, không ngờ hai giây sau giọng nói trầm ấm của chàng trai lại được gió đưa vào tai tôi:
"E-An."
Tôi vốn yếu đuối lại dễ bị dụ dỗ bởi giọng nói, nhất thời như bị dính keo 502 dưới chân, đứng bất động tại chỗ.
Thấy tôi không quay lại, cậu ấy gọi thêm lần nữa: "E-An, không thể ở lại cùng tôi xem trường mới thêm chút nữa sao?"
Giọng điệu đầy ủy mị, kiểu "trà xanh" rõ ràng, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta không thể từ chối, cứ như việc từ chối cậu ta là tội lỗi không thể tha thứ.
"Bạn học Bạch." Tôi, cố tỏ ra không bị mê hoặc bởi sắc đẹp, nghiêm nghị quay đầu liếc cậu ta, "Tôi thực sự rất bận."
"Thôi được, vậy tôi tự tìm việc gì đó làm vậy."
…Tôi nhìn dáng vẻ như bị oan ức nhưng không dám nói của cậu ta, thầm cảm thán sự đa dạng của con người.
Rõ ràng trên WeChat là một kẻ lạnh lùng kiêu ngạo, khi gặp mặt lại biến thành một kẻ mỉa mai đen tối, giờ lại bắt đầu giả bộ trà xanh đáng thương.
"Nhưng, vẫn còn chút thời gian để đi dạo thêm với bạn học Bạch chứ." Tôi bổ sung ngay lập tức với lòng nhân từ.
Ai có thể từ chối được một chàng trai vừa đẹp trai, vừa có giọng nói dễ nghe lại còn có trà nghệ cơ chứ!
Không. Có. Ai!
Chúng tôi lại lang thang vài vòng quanh sân vận động, trong lúc đó hầu hết mọi sinh vật nữ xung quanh đều hướng ánh mắt về phía cậu ta, có không ít người còn cầm điện thoại lên sẵn sàng hành động.
Dùng chân cũng có thể đoán được lý do họ không dám tiến tới chính là chưa xác định được mối quan hệ giữa tôi và nam thần mới nổi này.
Hừ, chẳng lẽ tôi không xứng với Bạch Thanh sao?!
Ngay từ cái nhìn đầu tiên họ nên nghĩ chúng tôi rất hợp nhau rồi từ bỏ ý định xin thông tin liên lạc chứ!
Tâm trạng cạnh tranh của tôi bất ngờ trỗi dậy vì ánh mắt soi mói của các cô gái, thậm chí muốn đấu với Bạch Thanh một phen và tin rằng chúng tôi sẽ hòa nhau ở mọi khía cạnh.
Nhưng điều quan trọng không phải những thứ kỳ lạ kia… mà là Bạch Thanh thực sự quá nổi tiếng rồi!
Sau khi bị cậu ta “chơi trò trà xanh,” tôi cũng không còn khách sáo nữa (dù sao cậu ta đã gọi cả biệt danh của tôi rồi, còn gì phải ngại ngùng nữa?), nhỏ giọng lén lút bắt chuyện: "Bạn Bạch, độ nổi tiếng của cậu cao thật đấy."
"Ừ?" Cậu ta nhìn tôi với vẻ mơ hồ.
"Có rất nhiều cô gái đang len lén nhìn cậu đấy." Tôi không hài lòng trước sự chậm hiểu của cậu ta, "Tôi dám chắc hôm nay diễn đàn trường sẽ bị cậu chiếm sóng hết. À, cậu có biết diễn đàn trường không?"
Cậu ta lắc đầu.
Sau đó mở miệng: "Vậy phiền bạn học Lam gửi cho tôi đường link nhé."
"Tôi cũng khá tò mò… muốn xem thử cậu đã chiếm sóng như thế nào."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất