Trùng Sinh 70, Đền Bù Lão Bà Cùng Nữ Nhi

Chương 50: Không muốn cho hắn bén mảng tới nhà ngươi

Chương 50: Không muốn cho hắn bén mảng tới nhà ngươi
Hết ra lại vào trường học.
Trần Hạo đứng trước khu giảng đường thì thấy bóng dáng cô em vợ Đồng Mạn.
Nhạc mẫu Hoàng Ngọc Phượng cũng ở đó.
"Sao ngươi lại mò tới đây? Có phải theo dõi ta không? Sao lần nào ta tới cũng đụng mặt ngươi vậy?" Hoàng Ngọc Phượng liếc thấy Trần Hạo, mặt mày lộ rõ vẻ khó chịu.
Câu này chẳng có logic gì sất.
Không phải Hoàng Ngọc Phượng ngốc nghếch gì cho cam, mà tại bà ta vốn dĩ chẳng ưa gì Trần Hạo, nói năng chẳng buồn suy nghĩ, dù sao lỡ lời cũng chẳng hề gì, có làm tổn thương Trần Hạo bà cũng chẳng để bụng.
"Mẹ à, mẹ ăn nói kỳ cục quá, anh rể tốt tính lắm mà." Đồng Mạn vội bênh Trần Hạo.
Ấn tượng của cô về Trần Hạo đã thay đổi hoàn toàn.
"Hồi trước chính mày hay kể với tao là chị mày lấy nó khổ, nói nó không xứng với chị mày kia mà? Sao giờ lại quay ra bênh nó thế?" Hoàng Ngọc Phượng hết sức khó hiểu.
Đồng Mạn không ít lần kể xấu Trần Hạo với bà, xúi Đồng Thiến ly dị Trần Hạo, giờ thì lại nói Trần Hạo tốt, còn gọi anh rể ngọt xớt.
Thân thiết hết biết.
"Người ta ai rồi cũng khác, con Tết rồi về nhà anh rể ăn bữa cơm đoàn viên, thấy anh chị sống cũng dễ chịu hơn nhiều, bữa cơm đoàn viên còn hơn cả nhà mình ấy chứ." Đồng Mạn chủ động khoe Trần Hạo tốt.
"Mày xạo sự vừa thôi! Ở quê thì có của ngon vật lạ gì? Lại còn chẳng có nghề ngỗng gì ra hồn, quanh năm suốt tháng đầu tắt mặt tối, may ra Tết nhất được miếng thịt treo gác bếp, chứ hơn hớn gì cho cam? Tao lạ gì mấy cái cảnh ấy." Hoàng Ngọc Phượng bĩu môi.
Bà ta đảo mắt nhìn Đồng Mạn từ trên xuống dưới mấy vòng, đột ngột hỏi: "Hay là mày đem lòng thương nó rồi hả?"
"Mẹ nói năng vớ vẩn gì thế ạ?" Đồng Mạn vội xua tay.
"Không có thì tốt, chứ cái chuyện này đâu phải chưa từng xảy ra. Tốt nhất là mày dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi, không thì tao còn mặt mũi nào nhìn ai nữa. Chị thì lấy phải dân quê, em lại định giở trò mèo mả gà đồng gì nữa à? Có mà nhục chết!" Hoàng Ngọc Phượng cảnh cáo.
Vẫn như lần trước, bà ta chẳng buồn nhìn thẳng mặt Trần Hạo, chỉ nói chuyện với Đồng Mạn: "Tết nhất bảo về nhà ăn cơm đoàn viên thì không về, cứ nhất quyết đòi lặn lội về quê làm gì cho khổ."
"Độ vài tháng nữa thằng Hàng Hàng nó tròn mười tuổi, nhà định làm cỗ, mày nhớ về nhé, còn phải mừng tuổi nó nữa đấy."
"Đừng có mà chạy về quê nữa, đã lên huyện rồi thì cứ ở đây mà kiếm việc làm, tìm đối tượng rồi an cư lạc nghiệp đi."
Hàng Hàng là cháu đích tôn của Hoàng Ngọc Phượng, con trai của anh cả Đồng Thiến.
Thời buổi này, người ta thường làm tiệc đầy tháng cho trẻ con, rồi làm lễ thôi nôi chọn đồ đoán tương lai, hoặc có nhà đợi đến mười tuổi mới làm sinh nhật.
Nói xong, Hoàng Ngọc Phượng quay sang Trần Hạo: "Đến lúc đó anh với con Thiến nhớ đưa hai đứa nhỏ lên nhé, ăn mặc cho tươm tất vào, đừng có mà lôi thôi lếch thếch."
"Không có tiền mừng tuổi thì biếu dăm ba quả trứng gà, chứ đừng có mà tay không bắt giặc, người ta cười cho thối mũi."
"Được, đến lúc đó tôi lên." Trần Hạo ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Anh vốn đã định bụng, đợi trời ấm áp hơn chút nữa sẽ cùng vợ con lên thành phố thăm nhạc mẫu nhạc phụ.
"Tôi cảnh cáo anh đấy, hai đứa con gái tôi đều xinh đẹp cả đấy, con chị thì bị anh lừa rồi, chôn chân ở cái xó quê mùa chẳng có đường ra, con Mạn đã lên huyện rồi thì anh liệu hồn đấy, đừng có mà giở trò với nó." Hoàng Ngọc Phượng vẫn chưa yên tâm.
"Anh là cái thứ dân ngụ cư, suốt ngày lượn lờ lên huyện làm gì? Sau này bớt bén mảng đến chỗ con Mạn đi, trong túi không có đồng nào mà tư tưởng thì trên mây."
Bà ta nghi ngờ động cơ Trần Hạo hay lên huyện.
Đừng nói là anh rể em vợ, ngay cả chuyện bố chồng nàng dâu mèo mả gà đồng cũng đâu phải chưa từng xảy ra.
"Tôi lên huyện là có việc đàng hoàng, giờ tôi đang là đội trưởng đội sản xuất kiêm nghề phụ, mở khách sạn ở trên huyện đấy." Trần Hạo đáp.
Anh nhìn Hoàng Ngọc Phượng: "Mẹ à, trưa nay nếu mẹ không về thì ghé qua khách sạn con ăn bữa cơm đi, ăn cùng Tiểu Mạn ấy, nhớ đi sớm sớm một chút, chứ đông khách lắm, phải xếp hàng đấy."
"Thôi dẹp cái trò khoe mẽ ấy đi! Đội trưởng đội sản xuất thì có cái thá gì? Chẳng phải cũng dân đen mắt toét cả à? Tưởng bở là ai cũng như bà già nhà quê, nghe thấy đội trưởng là tưởng quan to à?" Hoàng Ngọc Phượng khịt mũi.
"Anh giỏi giang thì lên huyện mà ở, kiếm cái hộ khẩu thành phố ấy, còn cái khách sạn kia chắc gì đã là của anh, đừng có mà bôi son trát phấn vào mặt."
Cái hộ khẩu phi nông nghiệp, cộng thêm một công việc tử tế thôi cũng đủ khiến khối người vênh mặt lên trời, Hoàng Ngọc Phượng chính là một dạng người như thế.
Bà ta có hộ khẩu thành phố, lại làm ở ngân hàng nhà nước, nên có cái mà kiêu hãnh.
"Anh rể, anh mở khách sạn mà chẳng bảo em một tiếng, để em còn đến góp vui chứ." Đồng Mạn trách yêu.
Cô nhìn Hoàng Ngọc Phượng: "Mẹ ơi, hay là trưa nay mẹ đừng về vội, mình ghé qua khách sạn anh rể ăn bữa cơm đi."
Cô muốn đến ủng hộ chút chút cho việc làm ăn của Trần Hạo.
"Đi đâu mà đi, tao bận rộn lắm, hôm nay còn phải xin nghỉ phép đấy." Hoàng Ngọc Phượng chẳng mặn mà gì, "Mày khôn ngoan lên một tí, đừng có dại dột như chị mày, dễ bị người ta xỏ mũi."
"Nó cho mày con lợn, lại hay lượn lờ đến chỗ mày thế này, chắc chắn là chẳng có ý tốt lành gì đâu."
"Đừng có mà cho nó bén mảng tới nhà, cũng đừng có mà đi đâu riêng với nó, mẹ mày từng trải rồi, hai chị em mày giống tao hồi trẻ, xinh đẹp thế này, khối thằng dòm ngó đấy."
Dặn dò Đồng Mạn xong xuôi, Hoàng Ngọc Phượng cũng không nán lại lâu, vội vã rời đi.
Lần nào bà ta lên cũng tất bật như vậy.
Giao thông đi lại bất tiện, ngày nghỉ thì ít ỏi, đây mới chỉ là giữa các huyện với nhau, chứ nếu là giữa các tỉnh thì có khi cả năm chẳng gặp mặt nhau được cũng là chuyện thường.
Thời buổi này, lấy chồng xa là xác định là xa thật, con cái gặp cha mẹ đếm trên đầu ngón tay, gặp được lần nào hay lần ấy.
Trần Hạo có chút hoài nghi.
Nhạc mẫu cứ dăm bữa nửa tháng lại kiếm cớ lên đây, có khi là nhớ con nhớ cháu, nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận, nên mới lên ngó nghiêng xem sao?
"Tiểu Mạn, ta tìm cô là muốn mượn cái xe đạp, ta có việc gấp phải về xã." Trần Hạo nhìn cô em vợ, "Trưa ta mang trả lại ngay."
"Không vấn đề gì, để em đi mượn xe đạp cho anh." Đồng Mạn vui vẻ đồng ý.
Cô không có xe đạp riêng, bảo Trần Hạo chờ một lát, chưa đầy mười phút sau đã mượn được một chiếc.
Xem ra cô có mối quan hệ khá tốt ở trường, cách ăn ở cũng không tệ, nếu không thì chẳng dễ gì mượn được xe.
"Đây là xe đạp của cô phó hiệu trưởng, là lãnh đạo nữ đấy ạ, cô ấy mới chuyển về trường mình năm ngoái." Đồng Mạn nhìn quanh quất, thấy không có ai liền ghé sát lại gần Trần Hạo, khẽ nói: "Con lợn anh cho em năm ngoái, em biếu cô phó hiệu trưởng đấy."
"Cô ấy biết em muốn chuyển lên thành phố, mấy hôm trước còn bóng gió với em, bảo là nếu trên kia có chỉ tiêu xuống thì chắc chắn sẽ ưu tiên đề cử em."
"Đợi đến chủ nhật này, cô với cô phó hiệu trưởng cùng nhau đến nhà hàng tôi ăn bữa cơm đi." Trần Hạo nói, "Nếu có đồng nghiệp hay lãnh đạo nào quen biết thì cứ rủ đi cùng."
"Cứ bảo là cảm ơn vì đã cho mượn xe."
Mời người ta ăn cơm thì cũng phải có lý do, và lý do này thì có sẵn rồi.
Có xe đạp, Trần Hạo về nhanh hơn hẳn.
Về đến xã, anh không về thôn ngay mà đi sang các đội khác, mua tám con cá trắm cỏ, mười con gà mái, rồi thêm ít ớt quả, sau đó lại quay về huyện.
Vẫn còn sớm, Trần Đông Thăng và Trần Vĩ cạo vảy cá, làm gà, còn Trần Hạo thì lau chùi xe đạp sạch sẽ, mang trả lại cho cô em vợ, rồi mới về khách sạn.
Anh lấy cái bảng đen ra, viết thực đơn và giá cả các món ăn trong ngày…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất