Chương 6
Tan học xong, tôi lập tức vội vàng về nhà.
Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy bố mẹ và Thời An Tình đang ngồi trên sofa.
Trông nó có vẻ rất ổn, thậm chí khi thấy tôi về, ánh mắt còn tràn đầy vẻ tự đắc không giấu nổi.
Như thể cố tình muốn ra oai với tôi, nó lôi ra một đống quà, lần lượt mở ra khoe với bố mẹ.
“Bố ơi, đây là cà vạt con mua cho bố. Cái cũ của bố nhìn chán lắm rồi, cái này cả nước chỉ có ba cái thôi đó!”
“Mẹ, con mua cho mẹ dây chuyền sapphire này nè, biết mẹ thích nên con mới đấu giá cho bằng được!”
Bố mẹ tôi cười tít mắt, vui như mở cờ trong bụng.
Phát quà xong, nó liếc mắt nhìn tôi, nhếch môi hai tiếng “chậc chậc”, giọng điệu vừa châm chọc vừa giả vờ quan tâm:
“Chị à, em nghe nói chị ở trường sống cũng ổn lắm ha. Bố mẹ không gọi thì chị cũng chẳng buồn về nhà luôn.”
Tôi cũng cười nhạt theo, ngồi xuống ghế:
“Đúng rồi đó. Chỉ là có người cứ thích gây chuyện với chị, làm chị mệt chết đi được.”
Tôi cố tình thở dài, liếc sang nó xem phản ứng.
Quả nhiên, nghe tôi nói mình sống không tốt, ánh mắt nó sáng rỡ như nhặt được vàng.
Bố tôi cũng hừ lạnh một tiếng:
“Sao người ta không kiếm chuyện với ai khác, cứ phải là con?”
Lại kiểu suy luận “bị bắt nạt là do lỗi của mình” à? Thật quá chán ngán.
Tôi chẳng muốn đôi co, bèn đổi đề tài:
“Gọi con về nhà gấp vậy là có chuyện gì sao ạ?”
Thời An Tình còn chưa kịp mở miệng, mẹ tôi đã lên tiếng trước, giọng hơi khó chịu:
“Không có chuyện thì không được gọi con về chắc? Lát nữa Yến Hành sẽ đến đón An Tình về nhà, để nó chào con một tiếng cho phải phép.”
Ra là vậy.
Nhưng nghe đến tên Cố Yến Hành, tôi vẫn sững người một chút.
Tôi... thật sự đã lâu không gặp anh ấy rồi.
Kiếp trước, sau khi tôi chết thảm, không biết anh ấy đã trở thành người như thế nào nữa.
Sau khi trọng sinh, tôi cũng chưa từng đối mặt với anh lần nào.
Nghĩ tới việc sắp gặp lại, tim tôi bất giác rối loạn. Ngón tay run nhẹ.
Đầu óc thì cứ quay mòng mòng.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Cả ba người trên sofa lập tức bật dậy, tranh nhau ra mở cửa.
Tôi cũng đứng dậy, đi theo sau họ.
Thời An Tình chạy nhanh nhất, lao ra kéo cửa.
Và ngay giây phút cánh cửa mở ra, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm của Cố Yến Hành hiện ra trước mắt tôi — không một dấu hiệu báo trước.
Vừa thấy anh, Thời An Tình lập tức thu lại vẻ vênh váo thường ngày, ngại ngùng kéo tay áo anh, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Anh Yến Hành…”
Cố Yến Hành thoáng lạnh mặt, không nói gì, giật tay ra một cách dứt khoát.
Tôi đứng sau mấy người, ngẩng đầu nhìn anh.
Vẻ mặt anh lộ rõ sự khó chịu, nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt anh bất ngờ chạm phải ánh nhìn của tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi có thể thấy anh sững lại.
Ánh mắt anh dao động.
Tim tôi bỗng thắt lại.
Tôi đã sống bên cạnh anh đủ lâu để hiểu rất rõ — ở giai đoạn này, anh tuyệt đối không thể nào nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như vậy được.
Chẳng lẽ…
Ý nghĩ trong đầu tôi còn chưa thành hình, thì anh đã dời mắt đi, như chưa từng có gì xảy ra.
Tôi khẽ thở ra một hơi dài. Có lẽ là tôi đa cảm quá thôi.
Cố Yến Hành không nhìn tôi thêm lần nào nữa, chỉ khẽ gật đầu với bố mẹ tôi:
“Cháu đưa An Tình đi xem phim một lát.”
Thấy anh cư xử nhã nhặn, bố mẹ tôi hoàn toàn yên tâm, còn giục hai đứa đi nhanh.
Nghe đến “xem phim”, Thời An Tình đỏ bừng mặt.
Buổi tối, đi xem phim, không cần nói cũng biết nó đang háo hức thế nào.
Sau khi cả hai rời đi, tôi ngồi phịch xuống sofa, toàn thân như bị rút cạn sức.
Trong đầu cứ quay lại cảnh vừa rồi.
Cố Yến Hành là người rất nhạy bén. Nãy giờ, chắc chắn anh đã thấy mấy cái túi đựng quà hàng hiệu trên sàn nhà.
Rồi anh lại đột nhiên bảo muốn đưa nó đi xem phim…
Nhưng…
Linh cảm của tôi nói rằng — mọi chuyện… không đơn giản như vậy.