Chương 85: Ẩn Nấp.
- Ha ha, Nhiếp Chấn Bang, cậu cho là, nơi này là Nhiếp gia? Động tới cậu, tôi động tới cậu đấy, cậu có thể làm được cái gì đây? Cậu cho là, cậu còn có thể đi ra ngoài sao?
Viên cảnh sát đang đứng lên chuẩn bị động thủ nghe thấy lời của Nhiếp Chấn Bang liền cười ha hả.
Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một tiếng, trong con ngươi, sự âm u lạnh lẽo cũng đã hiện đi ra. Trước đây Nhiếp Chấn Bang chưa bao giờ giận giữ như vậy. Ánh mắt âm trầm nhìn tên cảnh sát, Nhiếp Chấn Bang gằn từng chữ:
- Có gan, anh thử xem, những lời Nhiếp Chấn Bang tôi hôm nay đã nói ra, nếu hôm nay anh đụng vào tôi một chút thôi, chỉ cần tôi chưa chết thì tôi nhất định diệt cả nhà anh. !
Khí phách, tự tin, đây mới chính là Nhiếp Chấn Bang. Ngay trong cái hoàn cảnh âm u vừa rồi, Nhiếp Chấn bang cẩn thận suy nghĩ lại một chút. Cái gọi là “Ba trọng tội”, cái gọi là bán trộm tài sản quốc gia, điểm này căn bản không thể tồn tại được. Một chuyến vũ khí quân đội này của Nhiếp Chấn Bang mặc dù không có thủ tục xuất nhập cảng hợp pháp, nhưng, trong danh sách vũ khí đạn dược của quốc nội cũng không có tên, căn bản không hề có chuyện trục lợi tài sản quốc gia gì cả.
Về tội buôn lậu, điểm này miễn cưỡng có thể xem như được. Trước mắt, giữa trong nước và Liên Xô cũng không có quan hệ mậu dịch, không thể nói gì đến chuyện thuế má. Đây là một điểm mù, và chuyện thu thuế như thế nào giữa hai quốc gia đang đoạn tuyệt quan hệ này ra sao thì rất khó để có thể nói rõ ràng vấn đề. Về phần đường ra, hắn đã mượn tuyến đường xuất nhập khẩu qua cảng của công ty vũ khí Hoa Hạ. Lúc xuất hàng khỏi cửa khẩu này, hắn cũng đã đi khai báo đúng trình tự chính quy. Căn bản cũng không thể gọi là buôn lậu. Tội danh cuối cùng lại càng buồn cười, tư thông với nước ngoài ư? Nếu là đặt ở thời đại của cuộc đại cách mạng, trong cái bầu không khí cuồng nhiệt lúc đó, có lẽ lý do này còn có thể thành lập. Nhưng bây giờ sao? Nhiếp Chấn Bang có đầy đủ thủ tục hợp pháp, cũng có visa do đại sứ quán Iraq ký phát. Đi tới một quốc gia đã thành lập quan hệ ngoại giao chính thức cùng với Hoa Hạ, đây là một việc hết sức bình thường.
Cho nên, giờ phút này Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn có thể yên tâm có chỗ dựa chắc chắn. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nhìn ra, những người này, rõ ràng chính là tới nhằm đối chọi với chính hắn. Mặc dù hắn cũng không gây ra chuyện gì, nhưng như vậy không có nghĩa là Nhiếp Chấn Bang sợ phiền phức. Sau khi đã từng trải những thống khổ trước đây, thì cái loại tư vị này, Nhiếp Chấn Bang không bao giờ nguyện ý thử nữa. Lúc này đây, bất kể là ai, ngăn cản ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang hắn thì hắn đều ôm một loại suy nghĩ: “Người chắn giết người, phật chắn giết phật.”. Những lời nói của Nhiếp Chấn Bang vừa đưa ra, tên cảnh sát đang chuẩn bị ra tay lập tức nhảy dựng lên, trên mặt lộ ra một tia dữ tợn, vẻ mặt giận dữ hét: - Diệt cả nhà bố? Tao * con* nó đấy. Hôm nay bố đem mày diệt trước. Bố muốn xem thử, mày lấy cái gì đến diệt cả nhà của bố!
Nói xong, tên cảnh sát đã lao tới chỗ của Nhiếp Chấn Bang. Đối với Nhiếp Chấn Bang, bọn họ cũng đã tra được rất rõ ràng, cậu ta là kẻ tinh thông võ thuật, cho nên lúc này mới còng tay Nhiếp Chấn Bang ở ghế thẩm vấn. Như vậy sẽ không có thể cử động. Hiện trạng như vậy khiến cho tên cảnh sát cảm thấy, bản thân gã giống như là chỉ đang chuẩn bị đánh một đứa bé vậy, hoàn toàn rất đơn giản.
Nhưng, có lẽ tên cảnh sát này đã quên rằng, hai chân Nhiếp Chấn Bang vẫn tự do. Tên cảnh sát vừa mới xông tới, đang chuẩn bị đá vào ngực Nhiếp Chấn Bang thì chân Nhiếp Chấn Bang đã đạp về phía tên cảnh sát đó. “Bộp bộp”, hai cú đá rất nặng, đá thẳng vào người tên cảnh sát, với một lực rất lớn, khiến cho hắn bay xa 4-5m. “Rầm” một tiếng, gã đã ngã trên mặt đất.
Sức mạnh từ đôi bàn chân của Nhiếp Chấn Bang không phải là lực bình thường. Từ xưa tới nay, trong bản lĩnh võ học của Hình Ý Quyền, chú ý cũng là sức bật. Hai cú đá chân này vừa ra, đã trực tiếp đạp cho tên cảnh quan nửa ngày cũng không thể lên tiếng. Lúc này, tên cảnh sát còn lại ngồi trước bàn làm việc cũng lập tức đứng lên, chạy đến chỗ tên kia, giúp đỡ hắn xoa bóp một trận, tên kia cũng xem như là hoãn lại được một hơi.
Lung la lung lay đứng lên, nhìn Nhiếp Chấn Bang lúc này vẫn đang mỉm cười khiến hắn lập tức nổi trận lôi đình, giận dữ hét:
- Tao muốn bắn chết mày! Nói xong, liền từ rút từ trong bao một khẩu súng nhắm ngay vào Nhiếp Chấn Bang.
Một cử động kia của tên cảnh sát vừa bị té ngã cũng lập tức khiến tên cảnh sát bên cạnh bị hù dọa một hồi, kẻ này lập tức xông đi lên một phen ôm lấy hắn nói:
- Lão Trần, lão Trần, bình tĩnh một chút. Chúng ta không thể giết hắn, giờ còn chưa phải lúc. Chính sự quan trọng hơn!
Nhưng, lời đang nói còn chưa nói xong, bên ngoài, đột nhiên truyền đến “ầm “một tiếng, một nhóm quân có vũ trang đồng loạt mang theo súng tự động, hùng hổ từ bên ngoài đi vào.
Vừa vào cửa, nhìn thấy trong tay viên cảnh sát kia còn cầm vũ khí, chí ít có năm thanh súng tự động nhắm ngay vào hắn, đồng thời, một sĩ quan cũng từ bên ngoài đi vào, đưa tầm mắt nhìn qua dừng lại trên người viên cảnh sát cầm súng, khinh mạn nói:
- Còn dám động tới súng? Còng lại cho tôi. Mang đi!
Nhiếp Chấn Bang từ lâu cũng đã được một binh sĩ xông vào tới tìm chìa khóa mở còng tay ra cho. Lắc lắc hai tay đã bị còng tay hằn ra dấu đỏ, Nhiếp Chấn Bang đi tới chỗ hai tên cảnh sát.
Hai tiếng “đét, đét” giòn giã vang lên, hai gã cảnh sát đã trực tiếp bị Nhiếp Chấn Bang tát cho hai cái tát quẳng ngã trên mặt đất. Tên cảnh sát cầm đầu lúc này đã che kín lấy khuôn mặt của mình lại, đứng thẳng dậy, nhìn nhóm quân nhân này, nói:
- Các anh là ai, không ngờ cũng dám xâm nhập vào căn cứ của bộ Công an, các anh muốn tạo phản sao?
Không đợi Nhiếp Chấn Bang nói tiếp, tên quan quân cầm đầu đi tới chỗ hai tên cảnh sát, trầm giọng nói: - Tạo phản? Anh có chứng cớ gì? Tôi thật ra muốn hỏi ngược lại đấy, các anh không có thông báo cho quân đội, nhưng vì lí do gì mà dám bắt giữ quân nhân đang tại ngũ. Hơn nữa, còn động đến súng ống, chuẩn bị cưỡng ép bắn chết sao? Là ai cho các anh cái quyền ấy?
Nói xong, người quan quân lấy từ trong túi áo trên người ra hai quyển sổ nhỏ màu xanh để trên bàn, trên bìa giấy, quân hiệu tám mốt màu đỏ vô cùng bắt mắt.
Quan quân trầm giọng nói:
- Tự giới thiệu một chút, chúng tôi là Quân khu Thủ đô, quân đoàn Dã Lang thuộc tập đoàn quân số 29, tôi là tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn Dã Lang, Lưu Vệ Binh. Người bị các anh bắt giữ, đồng chí Nhiếp Chấn Bang chính là tham mưu trưởng của tập đoàn quân số 29 chúng tôi. Lần này, theo cắt cử của bộ Tổng tham mưu, tham mưu Nhiếp đi tới Iraq khảo sát tình hình thực địa chiến tranh để quân ta thích ứng loại hình thức chiến tranh quân sự mới này. Như thế nào đây? Nghe rõ chưa, nếu không rõ có thể tới quân khu thủ đô tố cáo tôi, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp.
Đại viện Hồng Tường, văn phòng đồng chí Húc Nhật. Lúc này, trong khi Nhiếp Chấn Bang bị mang đi thì thư ký của đồng chí Húc Nhật cũng liền nhận được điện thoại.
Cúp điện thoại, thư ký lập tức đi vào văn phòng đồng chí Húc Nhật, thấy đồng chí Húc Nhật đang xem văn kiện, thư ký cung kính nói:
- Thủ trưởng, tin tức truyền đến, Nhiếp Chấn Bang đã bị quân đội đón đi rồi.
Nghe được câu này, đồng chí Húc Nhật liền đứng phắt lên: - Cái gì?
Thư ký lập tức lại lặp lại một lần, lúc này vẻ mặt đồng chí Húc Nhật dần trở nên nghêm trọng, sau một lúc lâu, mới trầm giọng nói: - Chuẩn bị xe, tới chỗ đồng chí Nam Tầm.
Từ lúc Nhiếp Chấn Bang bị mang đi, các đại lão tụ tập ở Mai Hương viện hiện giờ, khi biết được Nhiếp Chấn Bang đã bình yên vô sự rời khỏi, hơn nữa biết Nhiếp Chấn Bang không hề để lại lời khai hay bất cứ khẩu cung nào, tất cả bao gồm cả đồng chí Nam Tầm ở bên trong cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh, Dương lão giờ mới thoải mái nói:
- Nhiếp lão, hai người cháu của ông thật không đơn giản. Nhiếp lão, Chấn Bang đứa nhỏ này, có uy phong của ông năm đó.
Nam Tầm liền cau mày, nhìn Nhiếp lão gia bên cạnh, lập tức nói:
- Ông bạn già, xem ra, dự tính của đồng chí Húc Nhật đã có thay đổi rồi, xem ra sắp thời buổi rối loạn sắp tới rồi đây.
Vừa đúng lúc đó, thư ký của thủ trưởng Nam Tầm gõ cửa, từ bên ngoài đi vào, nhìn các đại lão ngồi quanh lập tức thấp giọng nói:
- Thủ trưởng, đồng chí Húc Nhật đến đây.
Nghe được tin tức này, sắc mặt mọi người cũng thay đổi một chút, thủ trưởng Nam Tầm lúc này cũng đã đứng lên, nói với thư kí:
- Sắp xếp ở đại sảnh phía tây!
Suốt một tiếng đồng hồ, không ai biết rốt cuộc đồng chí Húc Nhật và thủ trưởng Nam Tầm đã nói những chuyện gì, chỉ biết lúc đồng chí Húc Nhật rời đi, vẻ mặt rất âm trầm.
Mà còn lúc này, thủ trưởng Nam Tầm cũng đã đi vào thư phòng. Nhìn những người xung quanh còn đang chờ đợi ở đây, ông lập tức nói với Nhiếp lão gia:
- Ông bạn già. Theo tình huống trước mắt đễn xem, chỉ sợ, sẽ phải khiến Chấn Bang đứa nhỏ này đi quân đội chịu đựng một thời gian.