Chương 92: Báo Danh Vào Trung Ương Đoàn.
Trung ương Đoàn, đây chính là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp. Từ vị thủ trưởng sau đó bắt đầu, cán bộ thuộc đoàn đã chiếm một tỷ lệ rất lớn trong giới chính trị của đất nước.
Hiện giờ, tuy rằng vị Thái tử kia đã không còn đảm đương chức vụ ở Trung ương Đoàn nữa, nhưng làm một người đứng đầu trong thành đoàn, uy tín của ông ấy thì vẫn ở đây. Mà trước mắt, vị Ngưu nhân còn đang ở Trung ương Đoàn này, giờ vẫn chưa phải là bí thư thứ nhất của Trung ương Đoàn.
Nếu hắn có thể đánh tốt quan hệ với vị này thì song song, khẳng định là cũng có thể đánh tốt quan hệ với Thái tử. Thậm chí có thể có được sự tín nhiệm của Thái tử đương nhiệm và cả vị Thái tử hạ nhiệm. Điều này rất có ích cho tương lai của hắn.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút hưng phấn, lập tức đứng lên nhìn ông cụ nói:
- Ông nội, cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông. Ngày mai cháu sẽ đi Trung ương Đoàn báo danh.
Nhìn bóng dáng Nhiếp Chấn Bang rời đi, khóe miệng ông cụ cũng khẽ hiện ra một đường cong, ông lẩm bẩm:
- Lão Đổng à, lão Đổng, tôi biết lục cô nương nhà ông đang công tác ở Trung ương Đoàn, lần này cháu gái của ông có nắm được cơ hội này hay không, đành phải xem duyên phận của hai đứa nó rồi.
Đầu lối rẽ phía đông trên con đường lớn trước cửa vào của Thủ đô.
Nơi này đúng là nơi tọa lạc của Trung ương Đoàn. Tại trụ sở làm việc giản dị này, ngay trước cửa có vài cảnh sát có vũ trang đứng thẳng tắp. Thấy Nhiếp Chấn Bang đến, người cảnh sát có vũ trang đang đứng gác liền chào hắn theo nghi thức quân đội, sau đó anh ta hỏi:
- Chào đồng chí, xin hỏi đồng chí đến đây có chuyện gì?
Lúc này Nhiếp Chấn Bang lấy giấy giới thiệu của hắn ra, đưa cho anh cảnh sát nói:
- Đồng chí, tôi là sinh viên tốt nghiệp trường Đại học Thủ đô, hôm nay tôi đến để báo danh.
Sau khi xem giấy giới thiệu của Nhiếp Chấn Bang, anh cảnh sát này lập tức đem trả lại cho Nhiếp Chấn Bang, chỉ vào trụ sở làm việc nói:
- Vào cửa quẹo trái, lên lầu hai, phòng thứ ba. Đó là phòng tổ chức nhân sự, chỗ đó sẽ xử lý thủ tục của anh.
Dựa theo sự chỉ dẫn của người cảnh sát, Nhiếp Chấn Bang nhanh chóng đi đến được phòng tổ chức nhân sự. Lúc này, cửa phòng làm việc chỉ khép hờ mà thôi, đứng nhìn cạnh cửa có thể nhìn thấy qua khe hở, trong lòng Nhiếp Chấn Bang giờ cũng có chút khẩn trương.
Chính hắn mặc dù là một người được tái sinh, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên hắn đi vào con đường làm quan. Cho dù hắn có trí nhớ của kiếp trước, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút lo lắng.
Đứng ở cửa, hít sâu vài cái lập tức lầm bầm tự trấn an bản thân:
- Nhiếp Chấn Bang, không cần phải sợ, không phải mày đã trải qua được huấn luyện tàn khốc trong quân đội rồi sao? Dù có như thế nào cũng không thể lùi bước, nhất định không làm lính đào ngũ được".
Vừa đúng lúc đó, đột nhiên có một tiếng phì ra rồi bật cười, đồng thời một âm thanh quen thuộc vang lên:
- Nhiếp Chấn Bang, ba năm không gặp anh, không ngờ anh vẫn hài hước như vậy.
Nhiếp Chấn Bang quay đầu, nhìn vào người đứng phía sau lập tức kinh ngạc nói:
- Đổng Uyển? Sao cô lại ở đây?
Nghe những lời này của Nhiếp Chấn Bang, mặt Đổng Uyển không cười nữa đột nhiên trầm xuống, nói bất mãn nói:
- Hừ, anh có thể đến đây nhận việc thì không cho phép tôi công tác trong này sao? Cái logic kiểu gì vậy?
Nói xong Đổng Uyển cũng đẩy cửa ra đi vào. Trong phòng làm việc có hai chiếc bàn khá lớn. Những người ở trong phòng vừa nhìn thấy Đổng Uyển bước vào liền đều cười chào hỏi.
Đổng Uyển nghiêng đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang đang đứng ngoài cửa, khóe mắt cũng mang theo ý cười. Biểu hiện lúc này của Nhiếp Chấn Bang làm cho cô thật sự có chút bất ngờ. Khi theo kinh doanh thì mọi việc của anh ta đều rất thuận lợi. Nghe nói ba năm này ở Tây Bắc tham gia quân ngũ cũng hết sức xuất sắc, thành tích học tập ở đại học cũng không có bị ảnh hưởng. Biểu hiện này của anh ta khiến Đổng Uyển thật ngạc nhiên, thán phục, dường như trên thế giới này không có chuyện gì Nhiếp Chấn Bang không làm được.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang có chút ngại ngùng khiến Đổng Uyển có chút giật mình. Lúc này cuối cùng Đổng Uyển cũng tìm thấy sự thăng bằng. Hóa ra trên thế giới này cũng có chuyện người kia cảm thấy sợ hãi. Nhìn Nhiếp Chấn Bang lúc này có chút không tự nhiên đứng ở ngoài cửa, thấy vậy Đổng Uyển nói:
- Nhiếp Chấn Bang, mau vào đi, đứng ở cửa làm gì? Không phải anh tới báo danh sao?
Thấy Đổng Uyển nói chuyện với bộ dạng thân thuộc, một người phụ nữ trung niên ngồi trong phòng làm việc trêu Đổng Uyển:
- Tiểu Uyển, là ai vậy? Nói chuyện thân thiết như vậy, chẳng lẽ là.... ?
Nghe câu nói này, sắc mặt Đổng Uyển có chút thoáng đỏ, cô bé này cũng rất hay thẹn thùng, nàng dậm chân nũng nịu nói:
- Cô Vân, cô nói gì vậy? Cháu với anh ta không có gì cả. Được rồi, đây là danh sách người phụ trách chủ yếu đội thiếu niên tiền phong của các tỉnh chúng cháu. Cháu đưa lại cho cô đây. Thôi cháu đi về trước.
Trải qua một sự quấy rấy ngang chừng của Đổng Uyển như vậy, cái cảm giác khẩn trương của Nhiếp Chấn Bang cũng đã dần dần biến mất. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đã khôi phục lại dáng vẻ tự tin như trước, đi vào văn phòng, đi đến trước mặt người mà Đổng Uyển gọi là cô Vân:
- Chào cô, tôi vừa tốt nghiệp Đại học Thủ đô năm nay, đến đây nhận công tác. Đây là giấy giới thiệu của tôi, xin cô xem qua.
Thấy Nhiếp chấn bang nói chuyện, người phụ nữ trung niên cũng có chút tán thưởng, đây là người biết cách tiến thoái và cũng hiểu chuyện. Xem cách nói chuyện của tên nhóc này và Đổng Uyển cho thấy, hai người quan hệ hẳn không chỉ là quen biết. Hơn nữa, vừa rồi Đổng Uyển gọi cô là cô Vân ngay trước mặt hắn. Nếu làm vậy, sẽ có người khả năng là nhân cơ hội này trèo lên quan hệ, cũng gọi mình theo là cô Vân. Nhưng tên nhóc này lại không làm như vậy.
Điều này làm cho người phụ nữ trung niên rất thưởng thức. Đấy chính là hiểu được cách tiến thoái, dù sao mối quan hệ của cô và Đổng Uyển cũng chỉ liên quan tới Đổng Uyển. Nó cũng không có nghĩa là Nhiếp Chấn Bang có thể gọi như vậy. Mà nếu nói lại thì, công tư rõ ràng là điều chắc chắn phải có. Nhưng không phải ai cũng hiểu được những điều này.
Người phụ nữ này liền gật đầu tiếp nhận thư giới thiệu của Nhiếp Chấn Bang, cẩn thận đọc qua, rồi lấy trong ngăn kéo ra một phần bảng biểu đưa cho Nhiếp Chấn Bang nói:
- Tiểu Nhiếp, là sinh viên tài giỏi của Đại học Thủ đô nha. Còn làm nghiên cứu sinh của giáo sư Vương, lại là đảng viên nữa. Đây đúng là nhân tài rồi. Hoan nghênh cậu đến Trung ương Đoàn công tác. Trước tiên cậu điền một chút thông tin vào tờ đơn này đi. Bên phía tôi cũng tiện thông báo cho bên phòng tài vụ lập bảng lương cho cậu.
Cái gọi là xem người phải trước xem chữ. Thời đại này cũng không giống như cái thời đại mà máy tính hoành hành sau này. Trong thời đại này, chữ viết chính là thể diện của một người, cũng là tấm danh thiếp của người đó. Nhìn cách viết của Nhiếp Chấn Bang tự nhiên phóng khoáng, người phụ nữ được gọi là cô Vân này cũng khen ngợi nói:
- Rất tốt, tiểu Nhiếp không hổ danh là sinh viên tài năng, cái lối viết chữ này, rất có trình độ đấy.
Nói xong, người phụ nữ trung niên lúc này đứng lên nói:
- Tiểu Nhiếp, phân công công việc cho cậu chúng tôi cũng đã suy nghĩ kỹ, đã phân cậu làm việc bên hội liên hiệp thanh niên toàn quốc. Cậu hãy đi báo danh trước đi, còn công việc cụ thể thế nào cũng đành phải tìm lãnh đạo của các cậu rồi.
Nghe những lời này của cô Vân, trái tim Nhiếp Chấn Bang lại nhảy cuồng cả lên, hội liên hiệp thanh niên toàn quốc sao? Đây không phải là nơi mà thủ trưởng số 2 của nhiệm kỳ sau này một khóa, Mộc Định Kiên, đang đảm nhiệm lãnh đạo sao?
Đi theo cô Vân leo thẳng một đường lên tầng năm, bên trái có một loạt văn phòng, nơi này, chính là nơi xử lý công việc của hội liên hiệp thanh niên toàn quốc.
Giờ phút này, cửa chính văn phòng mở rộng, đây là một phòng làm việc lớn, có tám người đang làm việc cùng nhau, các bàn đều đặt đối mặt vào nhau. Vừa nhìn thấy cô Vân đi vào, trong đó có một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi đứng lên, mỉm cười ấm áp nói:
- Trưởng ban Chu, sao lại tự mình đến đây thế này, vị này là?
Nghe người đàn ông này nói, Nhiếp Chấn Bang ngây ra một lúc, thật không ngờ cô Vân này lại còn là Phó trưởng ban bộ phận nhân sự. Vậy mà không có chút cái giá gì cả, không đơn giản đây.
Lúc này, Bộ trưởng Chu như Đổng Uyển gọi lúc nãy là cô Vân mỉm cười nói:
- Lão Quách, tôi mang người mới đến tặng cho Thanh Liên (tên viết tắt của hội liên hiệp Thanh niên) bên này đấy. Tôi giới thiệu một chút, cậu này vừa tốt nghiệp Đại học Thủ đô, đồng chí Nhiếp Chấn Bang.
Nói xong, cô Vân quay lại nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Tiểu Nhiếp, vị này chính là lãnh đạo trực tiếp của cậu sau này, Phó chủ nhiệm Quách của văn phòng Thanh Liên. Trong công tác về sau, cậu còn phải học tập và cần được Chủ nhiệm Quách chỉ dạy nhiều.
Nhiếp Chấn Bang lúc này còn không nói gì, nhưng Chủ nhiệm Quách đã mỉm cười đưa tay ra nhiệt tình nói:
- Tiểu Nhiếp, hoan nghênh, hoan nghênh, sau này chúng ta là đồng chí chung một chiến hào rồi.
Lúc này, nhìn Chủ nhiệm Quách và cô Vân bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút hiểu được mục đích ông cụ sắp xếp hắn đến Trung ương Đoàn.