Chương 8. [HOÀN]
Vài hôm sau.
Tới ngày Vương Nhất Nặc hẹn trả góp lần đầu.
Cô ta gọi tôi ra gặp.
Vừa thấy mặt, cái bản mặt thiểu não của cô ta khiến tôi mất cảm tình ngay lập tức.
Tôi mỉa:
"Ồ kìa, “Phó hội" đến góp tiền đấy à?"
Cô ta cúi đầu:
"Tôi… không còn là phó hội nữa rồi…"
Tôi ngạc nhiên:
"Lạ nhỉ? Tôi nhớ mình chỉ bảo Mạc Hùng từ chức, có bảo cô nghỉ đâu?"
Cô ta nói Mạc Hùng cay cú, không có chỗ trút giận, nên sau khi từ chức thì tố cáo luôn cô ta.
Kết quả, cô ta cũng bị đuổi khỏi hội sinh viên.
Tôi nhún vai:
"Ờ, tôi không quan tâm chuyện đời tư của cô nữa. Chỉ cần nhớ: nợ là phải trả. Trời đất không ai bao che cho người quỵt nợ cả."
Bỗng cô ta khóc.
"Bà tôi bị ung thư, bệnh nặng lắm. Cả nhà giờ cứ như hố đen hút tiền… Anh có thể…"
Tôi nhíu mày.
"Ơ kìa? Cô nói bà mình mất rồi cơ mà? Giờ lại bảo bà bị ung thư?"
Cô ta lí nhí xin lỗi, nói do trước bị tên Sử Đông Minh xúi giục, nên mới lừa tôi…
Rồi hỏi tôi… có thể tha thứ được không.
Tôi hỏi:
"Bà cô bị ung thư thật chứ?"
Cô ta lập tức lôi ra hồ sơ bệnh án trong app bệnh viện địa phương. Lần này là thật.
Tôi nghĩ một lúc rồi nói:
"Gia cảnh khó khăn, tôi cũng không phải loại người vô tình. Giờ thế này: cô giúp tôi làm một chuyện, làm xong coi như xóa nợ, tôi sẽ xé giấy vay."
Cô ta ngẩng đầu, mắt sáng rực:
"Anh muốn tôi… làm gì?"
Tôi nói với cô ta:
"Cô từng vì ghen tị với bạn cùng phòng mà dùng bàn chải đánh răng của người ta để cọ bồn cầu. Vì muốn cướp học bổng khuyến học quốc gia, cô đã lợi dụng chức vụ để moi móc lỗi của đối thủ cạnh tranh, vu oan người ta gian lận thi cử, còn viết đáp án sẵn bằng bút chì lên bàn thi, khiến người ta mất luôn học bổng..."
Tôi nghĩ, mỗi "thánh nhân" đều từng có quá khứ không thể kể, còn mỗi "tội nhân" cũng có quyền có một tương lai trong sáng.
Tôi nói tiếp:
"Cô viết một lá thư xin lỗi công khai gửi tới những người từng bị cô hại, thành ý một chút. Làm được chuyện đó, tôi sẽ cân nhắc tha thứ cho cô. Thế được không?"
Vương Nhất Nặc nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Tôi cho cô ta một cơ hội để làm lại từ đầu. Còn có thay đổi hay không, là việc của cô ta.
Ba ngày sau
Diễn đàn trường xuất hiện một bài đăng — chính là thư xin lỗi công khai của Vương Nhất Nặc. Câu chữ chỉn chu, giọng điệu rất thành khẩn.
Tuy nhiên, chuyện dùng thủ đoạn giành học bổng gây ảnh hưởng quá lớn.
Nhà trường quyết định đuổi học cô ta.
Khi biết tin, Vương Nhất Nặc khóc như mưa, nước mắt ngắn dài.
Cô ta cảm thấy cuộc đời mình đã hoàn toàn sụp đổ, van xin tôi quay lại, thậm chí nói chỉ cần tôi tha thứ thì làm trâu làm ngựa cũng cam lòng.
Tôi mỉm cười bảo:
"Để tôi hỏi ý kiến bạn bè đã."
Rồi tôi đăng một dòng trạng thái lên WeChat, chỉ cho cô ta xem được.
Nội dung là:
"Tôi là một sinh viên có học lực tốt, còn bạn gái thì phải bỏ học giữa chừng, không có bằng cấp. Tôi muốn hỏi: yêu nhau mà khác đẳng cấp như vậy… có thật sự phù hợp không? (ps: Nói thêm là cũng có khá nhiều cô gái thích tôi đấy :)"
Vương Nhất Nặc xem xong, tức đến giậm chân thùm thụp.
Sau đó, cô ta block tôi.
Tất cả cuối cùng cũng chấm dứt.
Cảm giác sảng khoái này… thật sự khiến người ta say mê.
(HẾT)