Chương 3
Đoạn video kết thúc ở đây.
Tôi chìm vào suy nghĩ. Hồi đó, với số tiền năm nghìn tệ tiền phẫu thuật thì rõ ràng tiền thưởng của tôi là đủ rồi, nhưng mẹ nhất quyết không chịu đưa. Cuối cùng thầy giáo phải tốt bụng ứng tiền giúp, vậy mà mẹ còn nói bóng nói gió.
Thế nên, cho đến tận khi tốt nghiệp, tôi vẫn không hiểu vì sao thầy giáo lại ghét tôi đến vậy.
Mọi người nhìn nhau, một người phụ nữ lên tiếng: “Nhà nào cũng có chuyện khó nói, rõ ràng là người ta không có tiền nên mới kích động như vậy, nhưng tình yêu dành cho con gái là thật lòng mà.”
“Nhìn xem, bà mẹ này sau đó còn nói thà mình nhịn đói để con gái được khỏe mạnh. Tôi thấy hoàn toàn có thể tha thứ được.”
“Hạ Phi làm quá rồi.”
“Trời ơi, nhưng con bé đau đến thế mà mẹ nó vẫn dửng dưng, còn nhất quyết không chịu trả tiền! Đấy mà cũng là một người mẹ tốt à?”
“Cô hiểu gì, đấy là do con bé đáng đời, ai bảo cứ đòi ăn mấy thứ kem với bim bim độc hại đấy.”
“Mỗi người có cách yêu con khác nhau. Ai cũng lần đầu làm mẹ cả thôi, viêm ruột thừa thì có chết được đâu.”
“Bạn chắc chắn không?”
“Đau một tí thì làm sao? Hồi trẻ tôi còn bị rắn cắn mà có chết đâu?”
“Tóm lại tôi cũng thấy tội này không đáng phải chết. Có tí chuyện nhỏ nhặt thế mà Hạ Phi đòi xóa sổ mẹ đẻ sao?!”
Mẹ cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, sao tôi có thể hại con gái mình được? Không ngờ một chuyện nhỏ thế mà nó lại ghi thù lâu đến vậy…”
Ánh mắt mẹ nhìn tôi đầy oán hận. Tôi không thèm nhìn bà, chờ đợi đoạn hồi ức thứ hai.
Video bắt đầu, cả khán phòng lại trở nên im lặng.
Lần này, là năm lớp mười một, khi mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi phân lớp.
Tối về nhà, tôi mệt rã rời, chỉ muốn lăn ra ngủ.
Mẹ lại rủ bạn bè đến nhà đánh bài, nhâm nhi hạt dưa, uống rượu xem TV. Vốn dĩ cũng không có gì.
Nhưng mẹ lại biến phòng tôi thành phòng chơi bài. Khi tôi bước vào, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm. Vừa xếp bài, mẹ vừa gọi: “Phi Phi, con lấy trái cây cho mẹ đi, các cô chú nói muốn ăn.”
Những người lạ mặt bước vào phòng tôi khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng tôi không muốn bộc lộ sự bất mãn trước mặt người ngoài nên đành kìm nén cảm xúc, vào bếp lấy trái cây cho họ.
Không ngờ, một ông chú đi vệ sinh xong lại lấy áo của tôi để lau tay. Ông ta còn cười cợt: “Con gái tuổi dậy thì rồi, áo còn có cả áo lót bên trong nữa này ~”
Khoảnh khắc đó, những tiếng cười đùa chế giễu của mọi người khiến tôi chỉ muốn chui xuống đất.
Giận sôi máu. Tôi ném chiếc áo vào mặt ông ta: “Cút hết đi! Cút hết! Tôi muốn đi ngủ!”
Tôi hất đổ bàn mạt chược, mẹ cũng giật mình. Bà lườm tôi không vui: “Ai trêu chọc gì con mà con làm ầm lên thế? Chỉ đùa một tí thôi mà, có cần phải thế không? Ai không biết lại tưởng con không có giáo dục đấy!”
“Ôi chao, chị dâu này, con bé này chị phải dạy dỗ lại đi. Cái loại gì thế, nói chuyện với người lớn mà thái độ vậy…”
Tôi cố nén nước mắt, đuổi tất cả họ ra ngoài. Đến khi tiếng chửi bới dần tắt hẳn, tôi mới lôi bài tập ra làm cho xong.
Mẹ mang cho tôi một cốc nước ấm, vừa đưa vừa nói lảng tránh: “Con không cần phải ép mình quá đâu, có mỗi kỳ thi đại học thôi mà, cuộc đời còn nhiều con đường khác để đi. Mẹ ngày xưa chỉ học hết tiểu học, giờ vẫn sống tốt đấy thôi?”
Tôi ngước nhìn mẹ, không hiểu ý bà là gì. Rõ ràng thành tích của tôi trong lớp khá ổn, dù áp lực lớn nhưng tôi vẫn có thể chịu được.
Mẹ lại nói: “Mẹ không cần con phải có học vấn cao, con nên phát triển cả Đức, Trí, Thể, Mỹ, Lao.”
Nói xong, mẹ cho tôi xem lịch sử thanh toán của bà: “Mẹ đăng ký một đội chạy bộ rồi đấy, tốn kha khá tiền đấy. Thể chất của con phải được cải thiện, nên sau này mỗi tối con phải đi chạy bộ hai tiếng với mẹ, ngày nghỉ cũng đừng làm bài tập hoài, đi chạy bộ với mẹ. Sức khỏe là quan trọng nhất.”
Video dừng lại ở đây. Quan phán xét một lần nữa xuất hiện.
“Tôi tuyên bố, tội danh khởi tố được phán là thành công.”