Chương 2
Ta càng ở bên hắn lâu, nỗi nhớ Lục Vãn Ngưng của hắn càng sâu đậm, và hắn cũng càng tránh né ta. Sau này khi chân lành, hắn dứt khoát trốn sang Bắc Cương, xông pha chiến trường.
Lăng Cảnh lập được nhiều chiến công, Hoàng thượng ban thưởng ngày càng nhiều, Hầu phủ cũng ngày càng thịnh vượng, thế nhưng hắn chưa bao giờ quay về, cho đến khi tin hắn tử trận nơi sa trường được truyền đến.
Tân lang bỏ đi, cha mẹ vắng mặt, mọi người cũng vội vã chạy về viện của Lục Vãn Ngưng.
Hỷ đường vốn dĩ rộn ràng, nay trở nên vắng lặng, lạnh lẽo như một phế tích.
Ta đã trải qua một lần, lần này tự mình thành thạo để nha hoàn dẫn đến phòng của Lăng Cảnh.
Sau khi nha hoàn lui ra, ta lục tìm thường phục của Lăng Cảnh, chọn một bộ đồ đen kín đáo nhất cho mình. Ta biết đêm nay hắn sẽ không đến.
Kiếp trước, theo ý của dì cả, thi thể của Lục Vãn Ngưng nhanh chóng được liệm vào quan tài. Lăng Cảnh túc trực trước linh cữu đến nửa đêm, mới được người đưa vào phòng phụ nghỉ ngơi chốc lát.
Ta nghĩ chính trong khoảnh khắc đó, Lục Vãn Ngưng đã được bí mật đưa ra ngoài.
Thay đồ xong, ta lén trèo ra ngoài cửa sổ, vòng qua mọi người, mò mẫm đến hậu viện. Muốn đưa Lục Vãn Ngưng ra ngoài, ắt hẳn phải có người tiếp ứng.
Quả nhiên, sau cửa sau có một cỗ xe ngựa đang đậu.
Nhìn qua đã biết là xe của Phương gia.
Xem ra, việc Lục Vãn Ngưng giả chết là do nàng và Phương Hoài Xuyên cùng nhau lên kế hoạch.
Hắn vốn là con trai của một phú thương ở Lâm Châu, đã đính ước với Lục Vãn Ngưng từ một năm trước. Nhưng Lục Vãn Ngưng vì muốn gả vào Hầu phủ mà đã hủy hôn ước của hai người. Chẳng ngờ, hắn lại đuổi theo đến tận kinh thành, hai người lén lút tư thông.
Nhân lúc tiểu đồng đánh xe đang ngủ gật, ta lén trèo lên xe ngựa ẩn mình, chờ Lục Vãn Ngưng được đưa lên.
Kiếp trước, trước khi Lục Vãn Ngưng nhập quan, Lăng Cảnh đã gọi ta đến hứa với nàng rằng sẽ chăm sóc tốt cho con của hai người.
Khi ấy, nàng nhắm nghiền mắt, không chút tri giác, xem ra là đã uống thuốc ngủ say.
Nếu đã vậy, nàng đối với ta, chẳng khác nào cá nằm trên thớt, mặc cho ta định đoạt.
Nửa canh giờ sau, Lục Vãn Ngưng được đưa vào.
Tiểu đồng đặt nàng ngay ngắn trên xe, rồi ra ngoài buông rèm.
Nghe thấy một tiếng "Giá!" bên ngoài, xe ngựa lộc cộc lăn bánh.
Ta chui ra khỏi chỗ ngồi, lấy ra chiếc khăn tay đã chuẩn bị sẵn, không chút do dự bịt chặt miệng mũi nàng.
Nàng đang hôn mê, không chút phản kháng, cho đến khoảnh khắc cái chết cận kề.
Cảm giác ngạt thở mãnh liệt đã lay nàng tỉnh giấc, nàng đột nhiên mở bừng mắt, khi thấy rõ là ta, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc tột độ, rồi lại chìm sâu vào nỗi sợ hãi.
Nàng bắt đầu giãy giụa.
Ta liếc nhìn rèm xe, sợ hãi tiểu đồng bên ngoài phát hiện.
May thay, nàng không còn chút sức lực nào, cũng không gây ra tiếng động lớn, tiểu đồng không hề hay biết.
Ta lại dùng thêm sức. Chốc lát sau, nàng cuối cùng cũng ngừng giãy giụa.
Khi xác nhận Lục Vãn Ngưng không còn hơi thở, ta mới buông tay.
Nhìn đôi mắt nàng trợn tròn, ta chợt cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhưng trong đầu, gương mặt của nàng lúc ta sắp chết ở kiếp trước lại hiện lên, dần dần hòa làm một với khuôn mặt kinh hãi, bất lực trước mắt.
Ta thở hổn hển, cố gắng điều hòa hơi thở.
Khép đôi mắt Lục Vãn Ngưng lại, ta nhân lúc xe ngựa xóc nảy, nhảy ra ngoài.
Ánh trăng vằng vặc, trải dài như dòng nước trên con đường ta trở về.
Tiếng ve sầu xung quanh cũng dần dần gần hơn theo từng bước chân của ta. Rõ ràng là giữa mùa hạ, nhưng ta lại cảm giác như đang rơi vào hố băng, lạnh thấu xương.
Lạc hồn lạc phách trở về Hầu phủ, ta không quay về phòng Lăng Cảnh, mà thay lại bộ hỉ phục đã giấu từ sớm.
Kiếp này ta đã lén ra ngoài từ sớm, chắc hẳn người trong phủ vẫn đang tìm ta.
Thay đồ xong, ta vờ như bị lạc đường, kéo đại một hạ nhân, nói rằng ta vô ý ngã từ hòn non bộ xuống, rồi không tìm thấy đường về.
Sau khi được nha hoàn dẫn về phòng Lăng Cảnh, nhìn ánh đèn sáng trưng, ta thoát khỏi nỗi sợ hãi sau khi giết người.
Lục Vãn Ngưng đã làm việc ác trước, ta làm việc độc ác sau thì có sao?
Ta nhất định phải tàn nhẫn, bằng không, cả đời này của ta sẽ chìm trong bất hạnh.