Chương 03:
Trở lại căn nhà gỗ, ngoài cửa đứng một người.
Tuyết rơi dữ dội, xoáy tròn cuồng loạn, nhưng không một hạt nào chạm đến người hắn.
Ngoại trừ khối tuyết bất ngờ từ mái nhà rơi xuống, đúng lúc đập trúng đầu hắn.
Hắn cũng không tránh né, cứ ngây ngốc mà đứng đó, cố chấp không nhúc nhích.
Thấy ta, hắn lạnh lùng mở miệng mỉa mai: "Làm sao, một yêu nữ tuyết như ngươi lại không còn tuyết mà rơi sao?"
Con hồ ly không biết từ đâu chạy ra, nhảy vào lòng ta, nửa khép mắt nhìn chăm chú vào người trước mặt.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại, khóe môi khẽ nhếch: "Tuyết tùy tâm động, tâm chẳng còn thì tuyết cũng chẳng còn."
Ta cùng Vân Trạch vốn dĩ không có tình cảm phu thê, chỉ vì một phần áy náy và chút tình xưa nên ta mới nhịn nhường những hành vi vô lý của hắn.
Giờ đây giới hạn ba ngàn năm đã đến, ta đã tiêu hao gần hết tinh huyết để chữa lành vết thương cho hắn, rốt cuộc đã quay về Bất Chu Sơn. Ta không muốn dây dưa với họ nữa.
Huống chi Vân Trạch trước mắt này, hoàn toàn khác biệt với ký ức, giống như đã hóa thành một người khác.
Điều khiến ta nghi hoặc hơn cả chính là — hắn không có thần cách.
Dù trong đại chiến có bị thương tích đến đâu đi nữa, cũng không thể tổn hại đến thần cách, trừ phi… hắn không phải Vân Trạch.
Niệm tưởng vừa mới nhen nhóm, ta lập tức dập tắt nó đi. Tiên giới không phải nơi dễ qua mặt, các vị tiên kia đều không phải kẻ ngu ngốc, ngôi vị Đế Quân của Tiên giới làm sao giả được?
Vậy tại sao Vân Trạch lại thay đổi nhiều đến thế?
Một bóng dáng thoáng hiện lên trong tâm trí, nhanh đến mức nắm bắt không kịp, nhưng lại mở ra một con đường hợp lý giải thích mọi việc xảy ra bấy lâu.