Cầm Đế

Chương 187: Hội sư

An Thiết Lạc Đế trong lòng tiếc nuối,đối với chàng trai trẻ trước mắt này quả là ông ta khâm phục từ trong thâm tâm.

Lúc đầu, khi Diệp Âm Trúc mới đến nơi này để thay thế vị trí thống soái của ông thì trong lòng còn ngổn ngang những mối ưu tư chưa tháo gỡ được, nhưng khi chiến tranh bắt đầu, Diệp Âm Trúc và người anh ta mang lại không nhiều lắm chỉ vài trăm quân, lại trở thành nhân tố quyết định làm đảo ngược hoàn toàn tình hình chiến sự.

Những người này không ai không là cường giả, chính là dưới sự giúp đỡ của họ, Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành mới có thể đứng vững được.

Nhìn ánh mắt thất thần của An Thiết Lạc Đế, Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Thiên địa tuần hoàn không có tan sao có hợp, không có loạn sao có lúc thái bình, ta tin tưởng, dưới sự chỉ huy của An Thiết Lạc Đế Nguyên soái ngài, phương đông quân đoàn trong tương lai không lâu nhất định sẽ trở thành tinh nhuệ như phương bắc quân đoàn. Gánh trách nhiệm trên vai ngài vẫn còn rất nặng, tình hình hiện nay của Mễ Lan vẫn chưa được lạc quan, cuộc chiến thực sự chính là ở nam phương. Khi chúng ta bên này xác định được Phật La không còn lực tấn công, có thể, ngài còn phải đái lĩnh phương đông quân đoàn tinh nhuệ để chi viện cho nam phương. Bây giờ, đúng là cơ hội để ngài đại triển khai quyền cước, những danh tướng chỉ xuất hiện trong chiến tranh, ta tin tưởng, ngài nhất định sẽ là một trong số đó.

Trong mắt An Thiết Lạc Đế toát ra một tia sáng rõ ràng thông suốt, hắn dù sao cũng là võ tướng, mặc dù trong lòng có chút hoang mang, nhưng rất nhanh khôi phục nói:

- Diệp Nguyên soái, ngài lúc nào đi?

Âm Trúc đáp:

- Ngài tuổi so với ta lớn hơn nhiều, sau này hãy trực tiếp gọi tên ta là được. Trải qua một đêm tu luyện, ta đã khôi phục được một ít, chúng ta lập tức sẽ rời đi, tại lãnh thổ Phật La, đồng bọn đang chờ tin tức của ta. Phật La đại quân lui binh, thế cục bên này mặc dù đã ổn định, nhưng đồng bọn của ta thì không thể nghi ngờ áp lực sẽ tăng lên rất nhiều. *"Lạc đà dẫu có ốm hết mức cũng lớn hơn ngựa". Khi quân đội Phật La hồi quốc, e rằng trước hết sẽ đối phó với huynh đệ ta.

*(Ý nói thế quân Phật La tuy bị tổn thất nhưng vẫn còn mạnh hơn đồng bọn Diệp Âm Trúc).

An Thiết Lạc Đế nói:

- Vậy để cho chúng ta hộ tống ngài đi.

Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu:

- Không cần đâu, hữu duyên sẽ còn gặp lại. An Thiết Lạc Đế Nguyên soái. Ta mời ngài đến, chính là muốn cáo từ ngài. Không nên kinh động đến ai, sau khi chúng ta rời đi, ngài chỉ cần phòng thủ chặc chẽ Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành, tiếp tục kế hoạch "vườn không nhà trống", Mễ Lan phương đông không còn lo ngại rồi.

Toàn cảnh đúng như lời Diệp Âm Trúc nói, hắn không ở lại thêm nữa. Sau khi hướng về An Thiết Lạc Đế cáo từ, lập tức mang người của mình lặng lẽ rời khỏi Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành.

Hai trăm Lợi Trảo Đức Lỗ Y cùng với năm trăm Đông Long chiến sĩ Diệp Âm Trúc mang đến lần này, cơ hồ không có ai trên người không bị thương tích, nhưng chiến đấu lực dũng mãnh, thêm kỹ năng phản lão hoàn đồng của các Lợi Trảo Đức Lỗ Y, lại giúp cho đội quân Cầm Thành này như trước vẫn duy trì được lực chiến đấu khỏe mạnh không hề suy giảm.

Trước khi rời khỏi Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành, Diệp Âm Trúc và Kim Sắc mật nghị khẩn cấp một hồi, Kim Sắc lúc này cũng không nghi ngờ gì nữa về chiến lược của Diệp Âm Trúc, đối với hắn tự nhiên bảo sao nghe vậy. Giữa trưa ngày hôm đó, Diệp Âm Trúc cùng người của hắn từ khu vực Mễ Lan lẳng lặng trở về lãnh thổ Phật La Quốc.

Quang mang chợt lóe, trải qua bốn lần truyền tống, tổng cộng hơn bảy trăm người lặng lẽ xuất hiện tại nơi lúc trước bọn họ rời đi trong phiến rừng rậm nọ tại Phật La. Ma pháp đạt tới Tử Vi Cầm Tâm thất giai, đối với Diệp Âm Trúc mà nói, tinh thần lực sử dụng trong truyền tống ma pháp trận cơ hồ không có tiêu hao gì nhiều, hơn nữa khoảng cách truyền tống này cũng không... xa lắm.

Tử, Minh cùng với Mai, Lan hai tông tông chủ đều tụ tập tại bên người Diệp Âm Trúc, chung quanh thật yên tĩnh.

- Mọi người tại chỗ nghỉ ngơi. Mai tông phái hai mươi người ra chung quanh cảnh giới.

Sau khi nói ngắn gọn, Diệp Âm Trúc để cho mọi người nghỉ ngơi, bây giờ điều hắn muốn làm chính là chờ đợi.

Lúc trước trước khi ly khai Phật La đi Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành, hắn đã cùng Áo Lợi Duy Lạp thương lượng xong, một khi cuộc chiến bên kia Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành chấm dứt. Sẽ hội hợp tại đây.

Đối với tình huống Áo Lợi Duy Lạp chỉ huy lực lượng chính của Cầm Thành trong cuộc chiến với Phật La Quốc, Diệp Âm Trúc không cần chính mắt nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng được.

Phải biết rằng, hắn lưu lại cho Áo Lợi Duy Lạp toàn là quân đội chủ lực của Cầm Thành... Không nói đến Chiến Tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư cực kỳ cường hãn, chỉ với Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn cùng với Bỉ Mông cự thú quân đoàn, hai chiến lực mạnh mẻ này cũng đủ khiến cho bất cứ đối thủ nào cũng khiếp sợ. Chỉ cần Phật La quân không có vượt quá mười vạn đại quân. Tưởng muốn giữ bọn họ lại cơ hồ là không có khả năng.

Đồng thời, có thể thấy đại quân Phật La ngoài tiền tuyến thủy chung không có sự bổ sung nào. Chiến lược do chính mình và Áo Lợi Duy Lạp lập ra rất thành công, đường tiếp vận của Phật La đã hoàn toàn bị lực lượng chiến đấu của Cầm Thành chặt đứt.

Không lâu sau, bỗng giữa không trung vang lên một tiếng chim kêu lanh lãnh, một điểm đen nhỏ từ không trung dần dần lớn lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.

- Đồng bọn chúng ta tới.

Quả nhiên, điểm đen lớn dần, một con chim to xuất hiện tại phía trên rừng cây, chính là Giác Ưng kỵ sĩ của Cầm Thành.

Giác Ưng chậm rãi hạ xuống đất, một gã Tinh Linh chiến sĩ từ trên nhảy xuống, bước nhanh tới trước mặt Diệp Âm Trúc, cung kính nói:

- Tham kiến Cầm Đế đại nhân.

Diệp Âm Trúc đáp lời:

- Huynh đệ khổ cực rồi. Các ngươi bên này tình huống như thế nào?

Tinh Linh chiến sĩ có chút hưng phấn nói:

- Tình huống so với dự kiến còn tốt hơn. Có lẽ nguyên nhân vì tất cả quân tinh nhuệ của Phật La đều được phái lên tuyến trước, bộ đội tiếp tế hậu cần của bọn họ rất khó tổ chức ra một đội ngũ hộ tống có khả năng chống cự với chúng ta. Ngoại trừ đệ nhất Huyết Sắc vệ đội trong đó có mấy vạn binh hộ tống mang đến một chút phiền toái cho chúng ta. Sau bốn lần vận chuyển tiếp tế bọn họ đã định vượt qua vùng phong tỏa của chúng ta, nhưng đều bị chúng ta ngăn chặn thành công hoàn toàn.

Diệp Âm Trúc trong lòng thầm thở phào nhẹ nhỏm, mặc dù hắn đã đoán được, nhưng những tin tức nhận được thực tế tại hiện trường mới đúng là chính xác. Phật La mặc dù có thể xuất ra năm mươi vạn đại quân công kích Mễ Lan, nhưng vô hình trung cũng làm cho thực lực bên trong quốc gia trống rỗng, tưởng muốn vượt qua sự đánh chặn của Cầm Thành chiến sĩ, nói dễ vậy sao, bọn họ đâu có biết, ở trên bầu trời, Giác Ưng kỵ sĩ sớm đã nhìn thấy tất cả mọi động tĩnh của họ.

- Tình hình thương vong bên ta như thế nào? Diệp Âm Trúc tiếp tục hỏi.

Tinh Linh chiến sĩ đáp:

- Không có người chết, phần lớn chỉ là vết thương nhẹ. Cũng nhờ chiến đấu chủ yếu do Bỉ Mông cự thú và Tử Thần Long Lang kỵ binh hoàn thành, với lực phòng ngự của bọn họ thì địch nhân rất khó công phá. Bởi vậy, cùng với kết quả chiến đấu phong phú, có thể nói chúng ta không có tổn thương. Chỉ đáng tiếc là những trang bị tiếp tế ấy, chúng tôi tự giữ lại một phần để ăn, còn lại hết thảy những thứ khác đều đốt sạch.

- Hảo. Diệp Âm Trúc trong mắt quang mang đại phóng, từ khi rời khỏi Tô Lạp đến nay, tâm tình hắn chính là lần đầu tiên thực sự tốt lên. Lần này đại quân Cầm Thành xuất chinh, tất cả kế hoạch có thể nói là tiến hành hết sức thuận lợi. Thiệt hại Phật La quân nhận được đủ để làm bọn hắn thống khổ một thời gian dài.

- Huynh đệ, khuất tấc ngươi đi một chuyến. Nói cho Áo Lợi Duy Lạp biết, Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành đã giải trừ bao vây, bảo hắn lập tức đưa toàn bộ Cầm Thành thuộc quyền trở về nơi này cùng ta hội hợp, kể cả các Giác Ưng kỵ sĩ đoàn ngươi. Chủ lực của Phật La đại quân đã rút về vùng ranh giới Phật La. Nếu ta đoán không sai, tiếp theo bọn họ chính là muốn tiến hành càn quét chúng ta.

- Rõ, Cầm Đế đại nhân. Tinh Linh chiến sĩ một lần nữa lại lên lưng Giác Ưng. Có chi không quân này, không thể nghi ngờ tốc độ tin tức truyền qua lại tăng lên tới cực hạn.

Lợi Trảo Đức Lỗ Y và Đông Long chiến sĩ môn tại chỗ nghỉ ngơi, Diệp Âm Trúc cũng cùng tu luyện. Sự cố Tô Lạp đã để lại dấu ấn rất sâu đậm trong lòng hắn, nhưng hắn bây giờ không thể đi tìm kiếm Tô Lạp, một do thời gian không cho phép, mặt khác, hắn cũng không có đủ thực lực để đối kháng cùng với lực lượng phía sau của Tô Lạp. Chỉ có không ngừng tăng lên thực lực của chính mình, mới có thể cùng địch nhân chống cự lại được.

... Mễ Lan thành, hoàng cung.

Ma pháp truyền tin của Mễ Lan đế quốc, so với trong cả Long Khi Nỗ Tư Đại Lục không thể nghi ngờ là tiên tiến nhất. Khi Diệp Âm Trúc đái lĩnh Cầm Thành chiến sĩ của hắn vừa mới rời khỏi Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành, tại thủ đô Mễ Lan đã nhận được tin tức đến từ phương đông quân đoàn.

- Thật tốt quá. Vì quá nổi hưng phấn, thậm chí cả Tây Nhĩ Duy Áo đại đế cũng từ chỗ ngồi của mình nhảy dựng lên. Tâm tình kích động không thốt nên lời.

Từ khi chiến tranh bắt đầu đến bây giờ, thời gian tuy không dài, nhưng hai bên tóc mai của ông lại bạc đi nhiều.

Trước khi chiến tranh bắt đầu, ai có thể nghĩ đến Lam Địch Á Tư chuẩn bị dồi dào phong phú như thế, càng khiến cho Mễ Lan ứng phó không kịp chính là Pháp Lam đột nhiên tuyên bố phong bế. Toàn bộ chiến cuộc ấy đã khiến cho Mễ Lan đế quốc một phương lâm vào thế bị động tuyệt đối.

Tây Nhĩ Duy Áo mặc dù là một ông vua nhìn xa trông rộng, nhưng vì thực lực đối phương đã vượt hẳn bên mình, dưới tình huống trước có Lam Địch Á Tư, Ba Bàng, sau có Thú Nhân đại quân, còn làm cho ông ta có một loại cảm giác *"không bột đố gột nên hồ" (bị bế tắt).

* Tục ngữ cổ: "Người đàn bà khéo cũng khó có thể nấu cơm khi không có gạo" (Thiếu điều kiện cần thiết, thì có tài giỏi mấy cũng không làm nên chuyện.)

Tây Đa Phu và Mã Nhĩ Đế Ni hai đại Nguyên soái chia ra chủ trì chiến đấu tại nam và bắc chiến tuyến. Cho dù nam tuyến chiến đấu căng thẳng dữ dội, địch quân phải ngăn cản so với bên mình đông hơn gấp đôi, nhưng khiến cho vị thống trị giả Mễ Lan này lo lắng nhất chính là phương đông.

Với tình huống Phương đông quân đoàn, Tây Nhĩ Duy Áo lại không biết như thế nào mà lần đây? Lúc Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến kết thúc, khi biết được Phật La Quốc phản bội minh ước, Tây Nhĩ Duy Áo đã chuẩn bị điều động đại quân hướng Phật La chất vấn hỏi tội.

Nhưng đại quân ông ta còn chưa kịp xuất phát, tin tức Pháp Lam phong bế đã truyền đến.

Tây Nhĩ Duy Áo biết rõ, một khi phương đông quân đoàn bị Phật La Quốc đột kích hậu quả nghiêm trọng như thế nào, chính là dưới hai áp lực cực lớn ở phía Nam và phía Bắc tuyến làm cho ông ta căn bản vô pháp điều chuyển quân sĩ xuất ra nhiều hơn.

Vào thời khắc mấu chốt, Ny Na mang đến cho ông một tin tức tốt, Cầm Thành đáp ứng trợ giúp phương đông quân đoàn ở đông tuyến tác chiến.

Ban đầu, Tây Nhĩ Duy Áo đối với thực lực Cầm Thành vốn có sự nghi kỵ, mặc dù Diệp Âm Trúc bằng vào chính mình và lực lượng của Cầm Thành hoàn thành thành công khiêu chiến Lục Đạo Chi Quyết.

Tuy nhiên, trong ấn tượng của Tây Nhĩ Duy Áo, Cầm Thành dù sao chỉ là một cái nơi chật hẹp nhỏ bé mà thôi, dựa vào cái nơi nho nhỏ ấy quân đội lại không đến một hai vạn, có thể đối với cuộc hỗn chiến của cả đại lục này lại có tác dụng gì sao?

Lúc này, những nghi kỵ trong lòng ông đã hoàn toàn biến mất, ngay vừa rồi, nhận được tin phương đông quân đoàn đả bại Phật La đại quân, Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành giữ vững, Phật La đại quân rút quân, trước không nói số lượng thương vong của song phương đếm được, nhưng phòng thủ vững chắc được ở đông tuyến, đã khiến tình thế xấu trên chiến lược của Mễ Lan đã vãn hồi lại rất nhiều.

Bắc tuyến, do Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái cầm đầu, tròn sáu mươi vạn đại quân, cho dù đối mặt với bọn họ chính là sự công kích mãnh liệt của Thú nhân hai đại bộ lạc, nhưng có phụ trợ của hơn một ngàn ma pháp sư, phương bắc quân đoàn với kinh nghiệm chiến trường phong phú cũng đủ để ngăn cản được lực lượng Thú nhân. Do đó không cần quá nhiều lo lắng. Còn ở nam tuyến, mặc dù quân số địch quân nhiều hơn gấp bội, nhưng Mễ Lan có thể dựa vào thành trì cố thủ, có thành thị làm trận địa phòng ngự, Lam Địch Á Tư và Ba Bàng nhân tưởng tiến tới một bước cũng rất là khó khăn.

Cuộc chiến kéo dài cho đến nay, song phương tất cả đều sử dụng tiêu hao chiến. Cũng là thời điểm để so với nhau thực lực của quốc gia mình.

Trước mắt tình trạng thiếu quân, cũng không có nghĩa là Mễ Lan sẽ vĩnh viễn ở vào tình thế xấu. Chỉ dựa vào sức mạnh của quốc gia mà nói, Mễ Lan đế quốc có bình nguyên lớn rộng nhất trong Long Khi Nỗ Tư Đại Lục, không thể nghi ngờ gì là lực lượng mạnh nhất trong cả phiến đại lục. Đồng thời lúc khởi đầu chiến tranh, Tây Nhĩ Duy Áo đã phái người bắt đầu tiến hành mộ binh trong cả nước. Chỉ cần dư dật thời gian cho Mễ Lan, tràng chiến này cuối cùng thắng bại về ai cũng chưa biết được.

Đông tuyến phòng thủ vững chắc, không thể nghi ngờ Mễ Lan đế quốc trong chiến lược tổng thể như đã được rót vào một liều thuốc bổ. Các chiến lược bố trí đều có thể trở nên thong dong hơn nhiều. Ít nhất là số quân vừa mới tuyển mộ tới hàng trăm ngàn quân không cần chi viện phương đông nữa, mà có thể trực tiếp phái đến nam phương quân đoàn bên kia, để hóa giải áp lực cho Tây Đa Phu Nguyên soái.

- Âm Trúc a Âm Trúc, trẫm quả nhiên không có nhìn lầm ngươi, ngươi thật sự mang đến cho ta sự bất ngờ quá lớn. Ngươi đâu, truyền mệnh lệnh ta, khao thưởng phương đông quân đoàn ba quân tướng sĩ. Đồng thời đem tin phương đông quân đoàn chiến này, bằng cách nhanh nhất báo cho các nước đồng minh cùng với nam bắc hai đại tập đoàn quân toàn quân ta. Ta muốn cho tất cả mọi người đều biết:

Mễ Lan đế quốc là không thể không chiến thắng. Đồng thời, sách phong Diệp Âm Trúc là Đế Quốc Công Tước. Bất luận hắn thừa nhận hay không, dù sao hắn cũng đã trãi qua thời gian học tập tại Mễ Lan ma võ học viện.

Về những gì để trợ giúp cho Diệp Âm Trúc, thì không phải trên đại điện này có thể nói được. Chỉ là không bao lâu nữa, lúc trước Ny Na đại biểu cho Mễ Lan hứa sẽ đẩy nhanh tiến độ xây dựng của Cầm Thành.

... Trong lúc Tây Nhĩ Duy Áo đại đế mừng rỡ quá mức mong ước. Việc kiến thiết Cầm Thành cũng đã tiến vào trạng thái căng thẳng nhất. Năng lực của Ny Na không thể nghi ngờ là vô cùng mạnh mẽ. Do Cầm Thành là một điểm khởi đầu, trong sáu thành phố lớn nhất ở chung quanh, những người có mắt đen tóc đen hậu duệ của Đông Long đang không ngừng dời vào trong Cầm Thành. Bất luận Ny Na đã dùng phương pháp gì, rốt cục bà cũng làm được. Mà lúc này, từ tiền tuyến chuyến vận chuyển đầu tiên một lượng lớn vũ khí và trang thiết bị cũng đã đến Cầm Thành.

Việc kiến thiết Cầm Thành cùng với cơ cấu tổ chức quân đội đang ở vào giai đoạn hoàn thiện. Mà quá trình phát triển xây dựng hoành tráng này, sợ rằng ngay cả Diệp Âm Trúc chính mình cũng không ngờ tới.

Các đại sư Ải nhân tộc đã không cần phải tự mình bắt tay vào làm tất cả, hơn nữa sau thời gian dài bọn họ làm người điều khiển việc tôi luyện, còn các Địa Tinh của Địa Tinh bộ lạc, trở thành là kiến trúc sư trưởng trong việc xây dựng Cầm Thành.

Mỗi một điểm thiết kế đều làm bọn hắn vắt hết trí óc suy nghĩ.

Tất cả mọi chủng tộc trong Cầm Thành, đối với tương lai của Cầm Thành không thể không nhìn thấy, bọn họ đều biết rõ ràng. Vận mệnh của mình đã cùng Cầm Thành kết chặt với nhau, tương lai của Cầm Thành cũng là tương lai của chính mình. Cầm Thành xây dựng càng tốt đẹp, thì sự phát triển của chủng tộc mình cũng chính là... thuận lợi nhất.

Do đó, mọi người ở Cầm Thành này tuy vẫn chưa đi theo Diệp Âm Trúc lên tiền tuyến, nhưng những nỗ lực đóng góp của họ tuyệt không nhỏ so với các chiến sĩ nơi tiền tuyến. Dưới tình huống xây dựng với tốc độ nhanh kinh nhân của Cầm Thành. Hiện tại Cầm Thành đã không còn e ngại bất cứ sự đố kỵ nào, bọn họ tại lãnh thổ Mễ Lan, chỉ cần không ngừng tiếp nhận các loại viên trợ đến từ Mễ Lan Đế quốc đã đủ để duy trì việc kiến thiết rồi.

... Thế cục ở Long Khi Nỗ Tư Đại Lục đang phát sinh những biến hóa kỳ dị, tất cả những điều này tự nhiên không phải một cái Cầm Thành là có thể xoay chuyển được, nhưng ít nhất trong chiến dịch lần này tại Phật La cùng Mễ Lan phương đông quân đoàn:

Cầm Thành lại dậy lên ảnh hưởng rất quan trọng với các mối quan hệ.

Chờ đợi kéo dài cả nửa ngày. Khi mặt trời từ phương Tây dần dần hạ xuống, Diệp Âm Trúc rốt cục nghe được những tiếng bước chân quen thuộc ấy.

Từ xa xa, phảng phất trên bầu trời xuất hiện một đám mây đen thông thường, chỉ có điều đám mây đen này tiến tới với tốc độ thật sự có phần kinh người. Dưới đám mây đen, mấy đạo bụi đất bốc lên hướng về phía rừng cây từng hàng ngay ngắn kéo đến, tác phong toàn quân chỉnh tề, tuyệt đối không rối loạn.

Giữa không trung, bay dẫn đầu là một con Lam Long to lớn, trên lưng Lam long ngồi ngay ngắn một người.

Khải giáp màu thủy lam đặc biệt khác thường khiến cho người khác chú ý.

Gần, càng ngày càng gần, bay giữa không trung đúng là Giác Ưng Kỵ Sĩ, phía sau Giác Ưng Kỵ Sĩ, là ba trăm Mãnh Cầm Đức Lỗ Y. Và trên mặt đất, chạy ở phía trước chính là Tử Thần Long Lang kỵ binh, phía sau bọn họ là Thụ Yêu Đức Lỗ Y, mà Bỉ Mông cự thú quân đoàn thì ở sau cùng, nói về tốc độ, bọn họ so với Tử Thần Long Lang kỵ binh cùng với Thụ Yêu Đức Lỗ Y còn có chút chênh lệch.

Mặc dù tốc độ của các chủng tộc không đồng đều, nhưng dưới sự chỉ huy thật hoàn chỉnh trên bầu trời cùng mặt đất lại phối hợp chặc chẽ nhau, đội hình một chút cũng không có dấu hiệu rối loạn. Rất nhanh, bọn họ đã tới trước rừng cây.

Diệp Âm Trúc đã có phần nôn nóng, hai cánh hóa thân của Hồng Linh chợt triển khai, hai cánh màu đỏ kim thật lớn vỗ mạnh xuống, trong chớp mắt Diệp Âm Trúc đã bay vọt lên giữa bầu trời cao, tốc độ phi hành cực nhanh, so với Phong hệ cự long cũng không kém chút nào.

Trải qua thời gian tu luyện ngắn ngủi vừa rồi. Diệp Âm Trúc phát hiện Hồng Linh có vấn đề, Hồng Linh tựa như là ở vào trong trạng thái tu luyện tử cấp, nó đem quyền khống chế thân thể hoàn toàn giao cho mình, mà linh hồn bản thân nó thì ngưng tụ tại vị trí hạch tâm trong cơ thể tiến vào một loại trạng thái ngủ đặc biệt, mặc dù Diệp Âm Trúc không biết rốt cục xảy ra điều gì, nhưng cũng mơ hồ có thể phỏng đoán được điều này cùng chính mình đạt được năng lượng to lớn có liên quan đến Tô Lạp Phượng Hoàng Hồng Hoàn ấy đã nảy sinh ra. Bởi vì đồng thời lâm vào trong giấc ngủ say còn có Thiểm Và Lôi hai tiểu trùng Kim Giáp Cấm Trùng đáng yêu ấy. Chúng nó cũng giống như vậy đem quyền khống chế thân thể chính mình giao cho Diệp Âm Trúc, mà các linh hồn lại không cách nào liên lạc được.

Giác Ưng kỵ sĩ cơ hồ cùng lúc hướng hai bên phân tán ra, quay thành một vòng tròn to rộng, lấy tâm điểm nơi hai người gặp nhau bao vây ở bên trong, có lẽ nguyên nhân nhìn thấy Diệp Âm Trúc, phía dưới Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn tốc độ đi tới đột nhiên tăng nhanh, trong chớp mắt đã tới tụ tập dưới chân Diệp Âm Trúc bọn họ.

Các Tử Thần chiến sĩ toàn thân bao trùm trong khải giáp ngăm đen rất khó nhìn ra có biến hóa gì, chỉ trong mơ hồ có thể khiến cho người khác cảm giác được khí tức huyết tinh trên người bọn họ tựa hồ trở nên càng thêm nồng nặc.

- Âm Trúc! Áo Lợi Duy Lạp phấn khởi hô to một tiếng, giơ cao lam sắc long thương thon dài trong tay.

Diệp Âm Trúc bước lên nghênh đón, một chân điểm trên đầu Lam Long đã tới trước mặt Áo Lợi Duy Lạp, vung tay ra mạnh mẽ ôm chầm lấy hắn.

- Áo Lợi Duy Lạp đại ca, huynh vất vả rồi. Nhìn thấy Cầm Thành sở chúc không tổn hại chút nào, nỗi thống khổ mãnh liệt nảy sinh do Tô Lạp rời đi lúc này mới giảm nhẹ được phần nào.

Áo Lợi Duy Lạp than nhẹ một tiếng, nói:

- Nói về khổ cực ta làm sao so với các ngươi được, ta đã nghe nói tình hình cực kỳ thảm thiết nơi tiền tuyến, đi, chúng ta xuống rồi hãy nói tiếp.

Giác Ưng kỵ sĩ đều tản ra, ngoại trừ giữ lại một bộ phận tại không trung cảnh giới, còn lại tất cả đều hạ xuống mặt đất nghỉ ngơi.

- Cầm Đế đại nhân. Quang mang ám lam sắc chợt hiện, Long Lang thật lớn mang theo Diệp Hồng Nhạn đoàn trưởng Tử Thần Long Lang kỵ sĩ đoàn đã đi tới trước Diệp Âm Trúc. Diệp Hồng Nhạn từ trên lưng Long Lang Thái Tử nhẹ nhàng nhảy xuống thẳng tới trước mặt Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Hồng Nhạn, lúc trước tại Thú nhân Cực Bắc hoang nguyên ba huynh đệ đã kết hạ tình nghĩa lại lần nữa gặp nhau.

"Ha Ha" Áo Lợi Duy Lạp cười, nói:

- Lần này chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ tương đối dễ dàng, công lao của Hồng Nhạn và các Tử Thần Long Lang kỵ sĩ rất lớn. Bọn họ vốn tốc độ kinh người cùng lực công kích dũng mãnh đã dạy cho Phật La nhân một bài học đau đớn thê thảm. Sau này, những bộ đội tiếp tế hậu cần ấy tưởng muốn vượt qua tuyến phong tỏa của chúng ta, thậm chí thà rằng gặp phải Bỉ Mông quân đoàn của chúng ta, cũng không mong muốn đụng đến Tử Thần Long Lang này đâu, với lực lượng chiến đấu của Huyết sắc vệ đội cả một cái đại đội cũng bị Hồng Nhạn bọn họ tiêu diệt, coi như là đáp trả cho đồng bọn đã chết của chúng ta một phần nào mối thù, Hồng Nhạn tự tay giết chết đại đội trưởng bọn chúng.

Diệp Hồng Nhạn nhìn qua so với trước kia càng thêm lạnh như băng, chỉ khi ánh mắt hắn nhìn vào Diệp Âm Trúc và Áo Lợi Duy Lạp mới có thể phát ra vài phần ấm áp, lúc này nghe Áo Lợi Duy Lạp nói, trong mắt hắn hiện lên một đạo quang mang lạnh lùng nghiêm nghị, trầm giọng nói:

- Nợ máu trả máu, những gì Phật La nhân gây cho chúng ta, nhất định phải đền bồi gấp trăm lần.

Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, đột nhiên nghĩ tới không thấy một trọng yếu nhân:

- Cách Lạp Tây Tư đâu? Tên gia hỏa kia chạy đi đâu? Thật ra cho tới bây giờ hắn không có lo lắng gì đến an nguy của Chiến Tranh cự thú này, vốn phòng ngự lực của hắn rất cường hãn, cho dù Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi sống lại, sợ rằng cũng không thể hại hắn được.

Áo Lợi Duy Lạp có chút bất đắc dĩ hướng về Tử Thần Long Lang kỵ binh môn sau lưng Bỉ Mông cự thú quân đoàn chỉ chỉ, nói:

- Kia không phải sao?

Diệp Âm Trúc nhìn theo hướng Áo Lợi Duy Lạp chỉ, chỉ thấy Bỉ Mông cự thú quân đoàn cũng đã theo đến, đi phía trước chính là bốn gã cuồng bạo Bỉ Mông cường tráng, cũng không biết lấy từ đâu một cáng tre trơn nhẵn thật lớn, mà chính Cách Lạp Tây Tư đang đỉnh đỉnh ngồi ngay ngắn ở trên, nhìn qua thật đắc ý không còn lời để nói.

- Người nầy, thật là biết hưởng thụ a! Diệp Âm Trúc không có tức giận hừ một tiếng.

Áo Lợi Duy Lạp cười khổ nói:

- Không có ngươi và Tử, ta nghĩ, muốn chỉ huy hắn thật sự rất khó khăn. Bất quá, Cách Lạp Tây Tư chiến đấu lực cũng quả thật kinh khủng, không hổ là Chiến Tranh cự thú, một khi gặp phải chiến tranh, sát thương lực của hắn thật kinh khủng đủ để cho đối thủ rét lạnh. Mỗi lần đối đầu xung phong chỉ cần để cho hắn dẫn đầu, địch nhân cho dù lập tốt chiến trận cũng đừng nghĩ ngăn cản chúng ta phân hào. Lần này chúng ta thành công phong tỏa được chi viện bổ sung của Phật La nhân, coi như là công của người này không thể không có. Đương nhiên, công lao lớn nhất của hắn là sức ăn, Phật La nhân quả thực là không phải vận chuyển bổ sung cho đại quân mình, mà là chỉ vận chuyển giao cho hắn.

Ba huynh đệ đang lúc rãnh rỗi nói chuyện, trước mặt Bỉ Mông cự thú bỗng xuất hiện một đạo thân ảnh tử sắc, cảm nhận được khí tức cường đại quen thuộc ấy, tất cả Bỉ Mông cự thú cơ hồ cùng một lúc có phản ứng, đồng thời quỳ xuống trên mặt đất, cung kính nói:

- Tham kiến Tử Đế.

Cách Lạp Tây Tư đang nằm ngủ thoải mái ở trên cáng tre, bọn Bỉ Mông cự thú này quỳ bái, cáng tre của hắn tự nhiên cũng không thể ổn định, cáng tre vừa lật, "phốc thông" một tiếng, đã đem toàn thân Chiến Tranh cự thú đang ngủ lật tung rơi xuống đất, phát ra một tiếng nổ lớn.

- Các ngươi lũ vô dụng này, làm cái gì vậy? Ngay cả một cái cáng tre cũng khiêng không được sao? Cách Lạp Tây Tư rất là bạo nộ, con mắt còn chưa mở, khí tức hung tợn đã ào ào phát ra, rất là đáng tiếc, Bỉ Mông cự thú lúc này lại không có một chút nào sợ hãi khí tức kinh khủng của hắn, vẫn như trước quỳ gối tại chỗ, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn hắn một cái.

- Thật là uy phong a! Thanh âm trầm thấp hàm chứa phẫn nộ như tiếng sấm vang lên bên tai Cách Lạp Tây Tư, lúc này mới làm hắn giật mình tỉnh lại.

Dụi dụi cặp mắt to lớn, chăm chú nhìn kỹ:

- Ách ……, lão Đại, ngươi đã trở lại. Ngươi xem ta, ngủ dậy là hồ đồ hỗn độn. Nghiêng người, Cách Lạp Tây Tư vội vàng từ trên mặt đất đứng lên. Có thể làm cho Bỉ Mông cự thú cung kính phục tùng như thế không là ai khác, chính là Tử Tinh Bỉ Mông là vương giả của Bỉ Mông, Tử.

Tử lạnh lùng nhìn Cách Lạp Tây Tư:

- Khi Ta không có mặt, ngươi luôn nô dịch tộc nhân ta như thế này?

Cách Lạp Tây Tư cũng không nghĩ tới chính mình vừa chợp mắt một cái cũng ngủ thời gian dài như vậy, nhất thời bị Tử tra hỏi đúng là nói không ra lời, làm ra một vẻ mặt thảm thương, nói:

- Lão Đại, ngươi nghe ta giải thích a, không phải như ngươi tưởng tượng. Ngươi cũng biết, ta rất nặng, sau khi vận động, thân thể tiêu hao cũng sẽ rất nhiều, không phải việc giảm thiểu năng lượng này chỉ là giảm bớt một chút tiêu hao sao? Huống chi, những huynh đệ Bỉ Mông này cũng là tự nguyện, các ngươi nói có đúng hay không a? Vừa nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía bốn cuồng bạo Bỉ Mông vừa rồi đã ném mình xuống đất. Vốn hắn trong trạng thái thân thể hình người, so với những cuồng bạo Bỉ Mông thân thể cao lớn vượt quá mười lăm thước này nhỏ bé hơn nhiều, nhưng lúc này trong mắt Cách Lạp Tây Tư lại tràn ngập quang mang uy hiếp.

Bốn cuồng bạo Bỉ Mông sửng sốt một chút, nhìn nhìn Cách Lạp Tây Tư, lại nhìn nhìn Tử, câm như hến không dám lên tiếng. Uy áp của Thập cấp Thần thú đối vói bọn họ chính là rất lớn. Dù ở trước mặt Tử, bọn họ cũng không dám tố cáo Cách Lạp Tây Tư. Dù sao, Tử không có khả năng lúc nào cũng ở cùng một chỗ với bọn họ.

- Tự nguyện? Tử trong mắt hiện lên một đạo quang mang nhàn nhạt:

- Nói như vậy, có lẽ là ta trách lầm ngươi rồi.

Cách Lạp Tây Tư ra vẻ hào phóng nói:

- Không có chi, không có chi. Lão Đại, huynh vất vả rồi, nếu cần để tiểu đệ cõng huynh lên vai?

Gặp lại Tử lần thứ hai, Cách Lạp Tây Tư trong lòng cũng ngầm hoảng sợ, từ khi hắn đem linh hồn chi hỏa hiến tế, đối với Tử và Diệp Âm Trúc tồn tại trong lòng hắn nỗi e ngại rất lớn, dù sao tánh mạng chính mình cũng đã bị nắm giữ trong tay người ta. Nhưng sau đó hắn cũng phát hiện được, thực lực của Diệp Âm Trúc và Tử so với mình còn có chênh lệch rất lớn. Hiến tế linh hồn chi hỏa hiển nhiên là bị lừa gat, nhưng sinh mệnh đã bị người ta nắm giữ, muốn phản kháng cũng đã biến thành không có khả năng, vị Chiến Tranh cự thú thông minh này chỉ có thể lựa chọn là nhẫn nại.

Lúc này nhìn thấy Tử, hắn lại phát hiện Tử trước mắt có chút không giống với trước, là một Thần thú cường đại, hắn đối với cảm ứng của khí tức vượt hơn xa đám Bỉ Mông cự thú bên cạnh này, mặc dù Tử từ bề ngoài nhìn qua cũng không có gì đổi khác, nhưng Cách Lạp Tây Tư lại từ trên người hắn mơ hồ cảm giác được một cổ khí tức đặc thù, lúc trước, chính hắn cũng đã từng xuất hiện qua tình huống như vậy, đó chính là khi cửu cấp ma thú đỉnh phong sắp tiến hóa thành thập cấp Thần thú.

Cảm nhận được sự tồn tại của cổ khí tức này, Cách Lạp Tây Tư không nhịn được thầm giật mình, tuổi của Tử hắn đại khái biết được, tốc độ tiến hóa như thế quả thật là đáng sợ. Phải biết rằng, hắn tại trong băng quyển dưới tình huống đầy đủ thực vật cũng phải trãi qua thời gian một ngàn năm mới tiến hóa được cấp bậc Thần thú, nhưng Tử bây giờ chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi. Chẳng lẻ chính là nhờ vào khế ước ma thú cùng Cầm Đế đại nhân hắn đã thành công sao?

Nghĩ vậy, Cách Lạp Tây Tư không nhịn được có chút hâm mộ Tử, đáng tiếc, hắn biết rõ là một Thần thú, chính mình đã không có khả năng cùng Diệp Âm Trúc xuất hiện quan hệ khế ước, thèm muốn cũng là uổng công.

Giữa thực lực của Thần thú cũng đồng dạng là có chênh lệch, tựa như bảy vị tháp chủ của Pháp Lam thất tháp, mặc dù đều là Thứ Thần cấp, nhưng cấp bậc bất đồng, thực lực cũng cách biệt rất lớn. Cường giả Tử cấp so với thực lực nhất giai đều có chênh lệch không nhỏ, huống chi là Thứ Thần cấp.

Sau khi ma thú tiến hóa thành Thần thú, mức độ của tốc độ tu luyện sẽ giảm xuống rất thấp, Cách Lạp Tây Tư trở thành Thần thú đã mấy trăm năm thời gian, nhưng nhìn theo góc độ Thứ Thần cấp, hắn cũng như trước chỉ giữ nguyên cấp độ Thần thú nhất giai, khoảng cách với Thứ Thần cấp nhị giai còn có một đoạn chênh lệch không nhỏ. Sơn Lĩnh Cự Nhân Minh và hắn tình huống không sai biệt lắm, cũng chỉ là Thứ Thần cấp nhất giai.

Nhưng Cách Lạp Tây Tư lại từ trên người Tử phát hiện một loại tình huống khác thường, nếu dựa theo tình huống đề thăng hiện tại của Tử, chờ tới khi hắn thành Thứ Thần cấp, cho dù tốc độ nâng cấp có giảm xuống chút ít, cũng nhất định có thể đột phá cảnh giới Thứ Thần cấp nhất giai. Phải biết rằng, huyết mạch Tử là ma thú rất cao quý, chỉ có Thần Thánh cự long mới có thể so sánh được.

Có vẻ như rằng thực sự lão Đại được xác định vẫn là lão Đại, cho dù sau này hắn đem linh hồn chi hỏa trả lại cho mình.

Tại dưới tình huống thực lực vượt qua chính mình, tưởng không bị nô dịch đều không có khả năng.

Ma thú cũng có khát vọng tự do. Trong lòng Cách Lạp Tây Tư không ít thì nhiều cũng có chút khúc mắc, chẳng qua khoảng thời gian gần đây chiến đấu lại làm cho tâm tình hắn khoan khoái nhẹ nhàng không ít. Là Chiến Tranh cự thú, vốn chính là chủng tộc hiếu chiến, chỉ không vượt qua được sự ước thúc quá lớn của thực vật, làm cho hắn từ khi xuất sanh cũng rất ít có cơ hội chiến đấu. Lần này đi cùng người của Cầm Thành xuất chiến, chẳng những được chiến đấu, cùng được thực vật bổ sung đầy đủ. Khiến cho Cách Lạp Tây Tư cảm giác được thực lực của mình nếu như so với lúc tại băng quyển ăn hỗn tạp các loại, tốc độ tiến bộ nhanh hơn rất nhiều, bởi vậy, trong lòng hắn cũng không có than thở ân hận gì.

Quang mang nhàn nhạt lóe ra, trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia thần quang nhu hòa, nhìn Tử và Cách Lạp Tây Tư trao đổi nơi xa, trên mặt hắn không nhịn được toát ra một tia mỉm cười. Mặc dù Cách Lạp Tây Tư cũng đồng dạng e ngại chính mình, nhưng linh hồn hắn chung qui hiến tế tại nơi Tử, hơn nữa bọn họ lại đều là Thần thú, để cho Tử ước thúc hắn hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Các chiến sĩ Cầm Thành rốt cục một lần nữa hợp binh một chỗ, tất cả các binh chủng tụ tập, trong lúc nhất thời trở nên náo nhiệt phi thường, nhất là hai bộ phận chiến sĩ phân biệt đi theo Diệp Âm Trúc và Áo Lợi Duy Lạp, trò chuyện với nhau, đều nói về những chuyện kinh hiểm tự mình gặp phải.

Diệp Âm Trúc... trước đem tất cả những chuyện mình gặp phải tại Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành kể lại một lần đơn giản, chỉ là che giấu chuyện phát sinh giữa mình và Tô Lạp, hắn cũng không muốn để cho quá nhiều người biết tình cảm vướng mắc khó gỡ của chính mình và Tô Lạp. Đồng thời, cũng không muốn mang đến thêm nhiều phiền toái cho đồng bọn. Dù sao, muốn tìm lại Tô Lạp, sau này rất có thể phải đối mặt chính là Ám Tháp tháp chủ Tư Long trong Pháp Lam thất tháp... thực lực mạnh mẽ nhất cũng là hèn hạ nhất. Hắn không muốn huynh đệ mình vì mình mà phiêu lưu mạo hiểm. Đương nhiên Tử là ngoại lệ, có linh hồn liên lạc, cho dù hắn muốn giấu diếm cũng không có khả năng làm được. Bởi vậy, để giải thích chuyện Tô Lạp hắn chỉ nói là Tô Lạp trước đó có việc... rời khỏi đội ngũ mà thôi.

Giải thích của Diệp Âm Trúc nếu so với thực tế tình hình chiến đấu nảy sinh tại Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành yên bình hơn nhiều, cho dù như thế, Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn vẫn nghe thật kinh tâm động phách. Nhất là khi nghe được hắn và Tử chỉ với sức của hai người sát nhập vào trong hơn mười vạn đại quân đối phương tiêu diệt gọn năm trăm tên ma pháp sư đó, Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn đều kinh ngạc giật nảy người. Chỉ có điều thần sắc của hai người lại xuất hiện phản ứng khác biệt.

Áo Lợi Duy Lạp lộ vẻ mặt giận dữ, còn Diệp Hồng Nhạn lại là một bầu nhiệt huyết sôi trào, thậm chí có chút hứng thú muốn thử xem sao.

- Âm Trúc, ngươi như thế nào có thể liều lĩnh như vậy? Áo Lợi Duy Lạp khiển trách nói không chút khách sáo.

Đối với Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Âm Trúc chính là rất tôn trọng, binh pháp hắn học được đến mức độ này nhất định phần lớn đều là do Áo Lợi Duy Lạp truyền thụ cho hắn, hơn nữa trải qua nhiều lần chiến đấu như vậy, mặc dù hắn hiểu trong lòng Áo Lợi Duy Lạp vẫn còn có ý tưởng nghiêng về Mễ Lan đế quốc cùng với gia tộc, nhưng vì làm đại ca, tuyệt đối là hắn sẽ không phương hại đến mình.

- Trong tình huống lúc ấy, đệ không có lựa chọn khác. Chẳng lẻ đệ có thể để cho các huynh đệ liều chết xung phong sao? Cho dù đệ làm như vậy, cũng vị tất có thể thành công. Đối mặt hơn mười vạn đại quân, một ngàn người so với hai người cơ hồ không có đểm khác biệt gì. Đệ và Tử hai người ngược lại càng thêm linh hoạt.

Áo Lợi Duy Lạp mặt nhăn nhó:

- Nếu lúc ấy có ta bên ngươi, thà rằng vứt bỏ tràng chiến ấy cũng tuyệt sẽ không cho ngươi tự mình phạm hiểm. Âm Trúc, ngươi không nên quên thân phận của mình. Bây giờ ta không phải lấy thân phận viên quan liên lạc giữa Mễ Lan đế quốc cùng Cầm Thành nói chuyện với ngươi, mà là với danh nghĩa đại ca nói với ngươi. Ngươi nên hiểu rằng địa vị ngươi tại trong Cầm Thành rất là trọng yếu, là không có bất kỳ kẻ nào có thể thay thế được. Tại Cầm Thành, ngươi chẳng những là một cường giả, một chỉ huy giả, đồng thời, ngươi cũng là một sợi dây liên kết các dân tộc trong Cầm Thành lại với nhau. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, như vậy Cầm Thành quả thực có vấn đề lớn. Chúng ta lần này rời Cầm Thành tới trợ giúp Mễ Lan bên này ngăn địch, đồng thời, cũng có một điều kiện tiên quyết... trọng yếu nhất, đó là bất luận lúc nào cũng phải đặt an toàn của ngươi ở vị thứ nhất, trước sau bảo vệ tánh mạng của ngươi. Chỉ có như vậy, tương lai phát triển Cầm Thành mới có thể tốt hơn được, ngươi minh bạch chưa?

Diệp Âm Trúc không nghĩ tới Áo Lợi Duy Lạp sẽ kích động như vậy, hắn biết Áo Lợi Duy Lạp nói rất đúng, trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể gật gật đầu liên tục, đáp lại.

Áo Lợi Duy Lạp than nhẹ một tiếng, nói:

- Chẳng qua, cũng tại ta nghĩ chưa chu đáo lắm, khi chúng ta thương lượng, ta quyết định lưu tại đây để ngăn chặn đường hậu cần bổ cấp của đối phương, chỉ nghĩ bên đó dù sao có thành trì cũng có thể canh giữ, quả thực không được cũng có thể lùi về sau. Không bao giờ nghĩ đến ngươi lại có thể mạo hiểm như vậy.

Diệp Âm Trúc nói:

- Việc đã qua hãy cho nó qua đi thôi. Trải qua chiến dịch lần này, sự uy hiếp của Mễ Lan đông tuyến đã giảm mức độ đáng kể, Phật La nhân trong một thời gian ngắn rất khó tạo thành mối uy hiếp đối với chúng ta lần nữa. Chúng ta cũng cần phải từng bước từng bước triển khai hành động.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất