"Booong! Booong!"
Chiến ý ngập tràn khắp chân núi, tiếng chuông cổ rền vang thiên địa, ngân nga kéo dài thăm thẳm.
Trên bầu trời, hào quang hội tụ, không gian uốn éo, sau đó ba bóng người hiện rõ, tướng mạo chính rõ là ba vị đại nhân địa vị cao nhất Đại La Thiên vực hiện tại.
Thiên Thứu hoàng, Linh Đồng hoàng và vị đại nhân bí ẩn khó lường, Thụy hoàng.
Ba người hiện thân, khiến cho tất cả mọi người bên dưới đều phải tỏ ra cung kính hành lễ. Ngay cả Cửu Vương cũng phải đứng dậy cúi đầu khom lưng chào hỏi. Thiên địa lúc này chỉ có Tam Hoàng đứng thẳng, lộ rõ địa vị không ai sánh bằng.
Thiên Thứu hoàng vung tay, dùng nhu lực nâng tất cả mọi người đứng thẳng dậy.
- Quy tắc Đại La Kim Trì, ta nghĩ mọi người đều đã biết, lão phu cũng không nói nhiều nữa, ngươi có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào để lên đỉnh núi, không ai quan tâm cách làm ra sao, chỉ cần biết kết quả.
- Vị trí tiến vào Đại La Kim Trì chỉ có 4, làm thế nào đoạt lấy vào tay, thì phải xem bản lĩnh mỗi người.
Thiên Thứu hoàng cất giọng già cỗi mệt nhọc, không khí trong vùng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt các cường giả trở nên sắc bén hơn, những nhân tố tham gia tranh đoạt kim trì đều là những nhân vật nổi bật ngang tầm nhau ở các thể lực, họ chẳng có gì để phải sợ hãi, muốn trong số đông đảo cường giả có thể lấy được một trong bốn vị trí ít ỏi kia, nhất định phải chiến đấu rất tàn khốc.
- Thì giờ cũng đã đến.
Linh Đồng hoàng thản nhiên cất lời.
Thiên Thứu hoàng và Linh Đồng hoàng cùng nhau nhìn lại vị nam tử bên cạnh đầu nghẹo sang một bên, mồm há to ngáy lớn, nước dãi chảy lênh láng trên mặt:
- Mộng huynh, cùng khai môn Kim Trì Phong nào.
Tuy đều có thân phận Tam Hoàng, nhưng rõ ràng hai người tỏ ra rất khách khí kính trọng vị đại nhân Thụy hoàng này. Dù người kia chẳng mấy khi động tay chân vào các công việc quản trị Đại La Thiên vực, nhưng ai cũng rõ đó mới là người được vực chủ tín nhiệm nhất.
- Ờ hở...
Thụy hoàng chẳng hề để ý hình tượng, vươn vai ngáp dài, gật đầu như sắp té.
"Roẹt"
Ba chùm sáng bắn ra, chiếu vào đỉnh Kim Trì Phong, không gian bao bọc xung quanh Kim Trì Phong lập tức biến dạng, mà cảnh sắc nơi đó ngày càng rõ ràng.
"Ầm!"
Ngay khi cảnh tượng hiện rõ, một luồng linh lực dữ dội không cách nào hình dung cuồn cuộn cuốn ra, khiến cho cả thiên địa cũng bị nhuốm màu vàng.
Kim sắc hồng lưu từ đỉnh núi nguy nga đổ xuống, khiến cho Kim Trì Phong như được đúc từ vàng khối.
- Đó là Kim Trì hồng lưu, uy lực rất cường đại, như vạn sóng trùng trùng, chỉ có cường giả Chí Tôn cảnh mới miễn cưỡng trụ nổi. Tất cả mọi người tiến lên núi đều phải chịu Kim Trì hồng lưu trùng kích, kiên trì lên đỉnh.
Khâu Sơn lên tiếng giải đáp.
Mục Trần khẽ gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, hiển nhiên đã nhận ra hồng lưu kia rất lợi hại. Đại La Kim Trì quả nhiên huyền dị...
"Booong!"
Cùng lúc đó, Tam Hoàng nhất tề phất tay, không gian dao động, tiếng chuông thanh thúy du dương vang vọng bầu trời.
Mọi ánh mắt trở nên nóng rực.
- Tranh đoạt Đại La Kim Trì, khai mạc!
"Véo! Véo!"
Ngay tức thì, một đám đông đảo những cường giả bay lên, như tia chớp lao đến lối vào Kim Trì Phong.
Tám bình đài, các thống lĩnh dưới trướng Bát Vương cũng động thân, không khí trở nên sôi trào.
- Mục thống lĩnh, bây giờ phải trông cậy vào ngươi!
Khâu Sơn, Bắc Mặc, Lan Hải ba Cửu U vệ mạnh nhất trịnh trọng ôm quyền tiễn Mục Trần. Cửu U cung nhiều năm bị đánh giá kém cỏi, lúc này có phải là khởi đầu cho tương lai sáng lạn hay không tất cả đều đặt hết trên vai Mục Trần.
Mục Trần mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì thêm, điểm chân nhún người bay lên, trước sự chú ý của đông đảo người nhà tiến vào Kim Trì Phong.
Cửu U nhìn theo hắn, tay gõ gõ thành ghế.
- Cửu U tỷ tỷ, Mục Trần có thể đến được kim trì không?
Đường Nhu rất khẩn trương lo lắng, các nàng ai ai cũng biết tranh đoạt kim trì lần này rất quan trọng với Cửu U cung.
- Yên tâm đi, Mục Trần sẽ không làm cho chúng ta thất vọng.
Cửu U tươi cười đáp lời, hẳn nhiên rất tin cậy Mục Trần.
- Nếu thất bại, xem ta giáo hấun hắn như thế nào.
Đường Băng lẩm bẩm giọng hơi oán hờn.
Cửu U nghe vậy, không khỏi mỉm cười.
Giữa không trung, Tam Hoàng vung tay huy động, không khí nhộn nhạo, linh lực hội tụ thành một mặt kính linh lực, hình ảnh tất cả mọi người tiến vào Kim Trì Phong đều hiện rõ.
Cửu Vương ngẩng lên nhìn, thần sắc bất đồng.
"Ầm!"
Mục Trần mới vừa tiến vào Kim Trì Phong, đặt chân xuống núi, kim sắc hồng lưu trút xuống, tư thái hung hăng như có thể nghiền nát núi cao thành bụi phấn, thanh thế rất đáng sợ.
Với sự trùng kích này, những người chưa đạt tới Chí Tôn cảnh chắc chắn sẽ bị xé ra từng mảnh.
Mục Trần vẫn bình tĩnh, búng tay bắn linh lực tử hỏa xé toạc hồng lưu.
Hắn nhanh như quỷ mị xuyên qua luồng hồng lưu vừa bị công phá, nhanh chóng hướng lên đỉnh núi.
Cùng lúc đó, những dao động linh lực cường hãn cũng bùng nổ ở nhiều nơi khác, mọi người đều hiển lộ thực lực, phá tan kim sắc hồng lưu tranh nhau lên núi.
Ai ai cũng rõ, tất cả vị trí chỉ có 4, dù tốc độ nhanh chậm gì cũng vậy, do đó mọi người đều là đối thủ của nhau.
Muốn giành lấy vị trí, thì phải khiến cho số đối thủ giảm đi.
Chính vì thế, lập tức có nhiều kẻ giở thủ đoạn, nhiều tay mơ mới tham gia lần đầu còn đang ngây thơ chống cự kim sắc hồng lưu, thì những công kích sắc bén ác độc đột nhiên tập kích.
Tiếng sát phạt vang lên dữ dội, tranh đấu đã bắt đầu.
"Đùng"
Mục Trần nện chân lên một khối đá, khiến cho nó vỡ nát, hắn như ánh sáng bắn đi, thình lình một tiếng xé gió từ phía sau vang tới.
Công kích bất ngờ không khiến hắn hoảng hốt, đưa tay ra sau tung một chưởng linh lực, phá nát công kích đánh lén.
"Bùm"
Lập tức có tiếng kêu la đau đớn, rồi một bóng người bị văng ngược xuống dưới, sau đó còn bị kim sắc hồng lưu cuốn vào, thê thảm không nói hết, vội vàng ổn định lại, không còn cơ hội tập kích Mục Trần.
Mục Trần cũng chẳng thèm truy kích, chỉ liếc đối phương một cái rồi lại lao lên.
Mới mười phút mà hắn bị đánh lén ba lần, mấy kẻ đó cũng không phải chăm chăm đặt bẫy hắn, chỉ là ngẫu nhiên cùng đường nên tranh chiến, ai nấy cũng mong muốn loại bỏ vài đối thủ cạnh tranh.
Mục Trần ngẩng lên, nheo mắt nhìn lên hồng lưu, mơ hồ thấy được khoảng 10 cái bóng như du long đang dẫn đầu, có vẻ đó là nhóm dẫn đầu lên đỉnh Kim Trì Phong, mấy kẻ đó mạnh thật.
Mục Trần không vội xông lên nhập tốp đầu, hắn biết nếu biểu hiện quá mức bá đạo cũng không tốt, mà Đường Băng đã nhắc, hắn còn phải chú ý cái đám người nào đó đã được Huyết Ưng vương sắp xếp để chăm sóc hắn. Cẩn tắc vô ưu.
"Vù!"
Cách đó không xa, hai bóng người đang giao tranh lướt qua nhau, một kẻ giơ chưởng xé toang kim sắc hồng lưu rồi còn nện vào ngực đối phương.
"Hự"
Kẻ kia trúng đòn phun máu văng ra, kẻ đắc thủ cũng không truy kích, đảo mắt nhìn qua, ngẫu nhiên giao thị với Mục Trần gần đó.
Hai người đối diện, bất giác căng thẳng cẩn trọng.
Mục Trần sắc mặt bình tĩnh, người kia diện mạo bình thường, thân hình vạm vỡ, cao to như thiết tháp, ánh mắt tỏ ra rất cẩn trọng.
Thực lực người này không kém.
Mục Trần tỏ ra kinh ngạc, hắn nhận thấy dao động chẳng thua gì mình, mà hắn nhận thấy gã kia không phải là thống lĩnh dưới trướng Cửu Vương, hẳn là đến từ những thế lực thuộc địa Đại La Thiên vực.
Nam tử vạm vỡ nhìn lại, cũng cảm thấy sự nguy hiểm toát ra từ Mục Trần.
Hắn chỉ gật đầu ra vẻ hiền lành, rồi hướng lên trên đi tiếp, ý tứ rõ ràng, nước giếng không phạm nước sông.
Mục Trần nhìn theo, tốc độ cũng chậm lại, ánh mắt có vẻ lạnh lẽo. Hắn nhận thấy có bốn dao động ác độc đang nhắm tới mình.
Đám chó săn đã bắt đầu hành động.