Đại Chúa Tể

Chương 684: Chiến bốn Chí Tôn

Kim sắc hồng lưu từ đỉnh núi nguy nga đổ xuống như thác lũ, nhuộm vàng cả một vùng.

Khoảng rừng trống trải trên sường núi, Mục Trần dừng lại, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo.

Chậm rãi quay nhìn bốn phía, màu vàng trải khắp nơi làm giảm đi thị lực của hắn, nhưng hắn vẫn nhận thấy rõ những uy hiếp lành lạnh đang nhắm vào mình.

- Đã đến rồi sao còn không lăn ra đây nhỉ, giấu đầu lòi đuôi giống chuột bọ thật đấy!

Mục Trần nhếch mép, giọng nói càng lớn hơn vang khắp rừng:

- Đã là bốn đánh một, các ngươi còn sợ mất mặt hay sao chứ?

Khoảng rừng vẫn tịch mịch như cũ, nhưng chốc lát sau vài tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng, bốn người thong thả đi tới, cách Mục Trần một khoảng không xa.

Bốn người y phục khác nhau, hoa văn trên áo cũng cho thấy họ đến từ những thế lực khác nhau, nhưng hẳn là phải có ít nhiều quan hệ với Huyết Ưng điện.

Cả bốn đứng đó lặng thinh, uy áp linh lực tràn ngập dũng mãnh, mặt đất núi cũng hơi sụp xuống.

Mục Trần tập trung quan sát bốn kẻ bất thiện, xét theo uy áp, hẳn cả bốn đều là Chí Tôn nhất phẩm, có lẽ đã đạt tới đỉnh phong. Với thực lực này nếu là thống lĩnh trong Đại La Thiên vực thì cũng phải là những thống lĩnh danh tiếng nổi bật.

Huyết Ưng vương muốn đối phó hắn cũng tốn không ít đầu tư đây.

Bây giờ muốn lên đỉnh cũng không thuận lợi cho lắm.

Mục Trần bị ngăn cản, nhất thời mọi tầm mắt đột nhiên nhìn lại chỗ hắn, kính linh lực phóng to khu vực đó, hẳn nhiên đã nhận ra tình huống đặc biệt.

Khi mọi người nhìn thấy bốn kẻ kia, nhất thời tỏ ra kinh nghi bàn tán.

- Bốn gã đó... hình như là tứ thủ lĩnh Bắc Mang tứ cốc, bọn hắn đang liên thủ đối phó tân thống lĩnh Cửu U cung kia sao?

- Hà, Bắc Mang tứ cốc quan hệ với Huyết Ưng điện không tồi, cái này chắc cú là do Huyết Ưng vương muốn đè đầu Cửu U cung đây mà.

- Đúng vậy, bốn vị thủ lĩnh đã là cường giả Chí Tôn nhất phẩm nhiều năm, xét thực lực những vị thống lĩnh Đại La Thiên vực thì họ cũng thuộc nhóm đầu, mà cả bốn người cùng đánh, e rằng Mục Trần xui rồi.

Nhiều kẻ bất giác ngó sang bình đài Cửu U cung, ra vẻ thương xót, cũng không ít kẻ hả hê.

Cửu U lại tỏ ra chẳng hề quan tâm đến dư luận, ánh mắt luôn dõi nhìn kính linh lực, vẻ lạnh lùng như băng giá.

Bên cạnh, Đường Nhu thì lo lắng khẩn trương, Đường Băng cũng mím môi nao nao, tay nắm chặt đổ mồ hôi. Nàng có lẽ hiểu rõ Mục Trần phải đối diện hiểm cảnh ác liệt như thế nào.

- Là thủ lĩnh Bắc Mang tứ cốc, bốn tên khốn!

Đường Băng nghiến răng nguyền rủa.

- Nhớ kỹ bọn họ...

Cửu U nheo mắt, ngữ khí bình thản, nhưng Đường Băng dễ dàng nhận ra lời của nàng cho thấy Cửu U vương đã khắc ghi hận ý đối với Bắc Mang tứ cốc.

Đường Băng gật đầu, nếu có cơ hội, nàng sẽ là kẻ đầu tiên không tha Bắc Mang tứ cốc.

- Cửu U tỷ tỷ, Mục Trần sẽ không sao chứ?

Đường Nhu lo đến phát sốt, tuy nàng biết Mục Trần bản lĩnh cao cường, nhưng dù sao thực lực đám kia cao hơn, lại có đến 4 người.

Cửu U vẫn bình tĩnh nhìn xem kính linh lực, tư thái thong dong mỉm cười. Hắn đã không còn là tên nhóc con năm xưa dễ dàng bị nàng hù một cái đã chết khiếp...

- Hắn sẽ thắng!

Đường Băng và Đường Nhu không biết vì sao Cửu U có lòng tin lớn với Mục Trần như thế, nhưng sự trung thành và tín nhiệm vào cung chủ khiến các nàng cũng an tâm phần nào.

Năm người đang hiện diện trong khoảng rừng trống trên sườn núi lúc này đã là tiêu điểm chú ý của vô số người đang quan sát kính linh lực, nhưng họ chẳng hề hay biết, sát khí thản nhiên toát ra.

Bốn kẻ vừa đến đều gầy nhom, một gã đứng giữa trong đám khô đét như bộ xương, mắt sâu hoáy trông thật tàn tạ lên tiếng.

- Ngươi chính là Mục Trần?

Khóe miệng kéo ra một nụ cười dữ tợn:

- Bước chân của ngươi dừng lại chỗ này được rồi, có người không muốn ngươi đi tiếp.

Một gã bên cạnh cũng rộ lên nụ cười ma quái:

- Chúng ta không muốn giết ngươi, vì như thế khó tránh đắc tội Cửu U cung. Bất quá nếu ngươi ngoan cố thì Kim Trì Phong này cũng là một cái nơi mai táng không tồi.

Mục Trần nheo mắt nhìn lại:

- Nếu các ngươi bây giờ còn không đi, thì lát nữa muốn đi cũng không được.

Giọng điệu bình thản vang ra làm cho cả bốn đều nao nao trong lòng, gương mặt cổ quái khó hiểu nhìn Mục Trần, càng thêm dữ tợn.

- Thật là một tên thú vị...

- Vậy giết chứ?

- Ừ!

Bốn người cười khặc khặc, rồi nháy mắt sau đó đồng loạt biến mất.

"Vù!"

Lập tức không gian chung quanh Mục Trần dao động, bốn cánh tay khô quắp như bàn tay tử thần vươn ra, mang theo khí tức tử vong dữ dội đánh tới Mục Trần.

Ra tay là sát chiêu, họ không hề có ý tưởng 1vs1, muốn nhanh chóng giải quyết Mục Trần.

"Uỳnh!"

Chưởng kình hung mãnh đánh vào người Mục Trần, thế nhưng ngay sau đó, cả bốn gương mặt đồng thời trở nên khó coi.

Vì công kích của họ đã xuyên qua bóng Mục Trần.

- Tàn ảnh?

Bốn vị Chí Tôn tròn mắt kinh ngạc, tốc độ Mục Trần nhanh hơn bọn hắn?

"Ầm!"

Tiếng sấm rền vang, một tia chớp lóe lên trước mặt bọn họ, lôi quang rực rỡ bùng nổ, cự chưởng lôi đình đập xuống bốn người.

Phản kích quỷ dị xuất hiện, khiến cho bốn vị Chí Tôn thân kinh bách chiến cũng sa sầm nét mặt, linh lực dũng mãnh tạo thành hộ tráo.

"Đùng!"

Lôi đình cự chưởng chấn nát hộ tráo, nhưng chỉ một cái chớp mắt cự chưởng bị khựng lại sau khi va chạm, cả bốn người đã bắn lui ra, tránh được công kích dữ dội.

Bốn người lui ra, ai nấy tỏ ra nghiêm túc hơn nhiều, sát khí càng tăng.

- Phản ứng cũng nhanh nhỉ.

Lôi quang ngưng tụ giữa không, trở lại là Mục Trần. Toàn thân hắn lúc này ánh lên như bạc, đó chính là cảnh giới Lôi Thần Thể cực hạn.

Tốc độ của hắn sau khi thôi động cực hạn Lôi Thần Thể đã nhanh đến mức Chí Tôn nhất phẩm cũng nhìn không kịp, vậy mà bốn người kia tất cả đều thoát được, cho thấy ứng biến của họ rất tốt.

Bốn Chí Tôn nhìn hắn chằm chằm, hít một hơi, tay bắt chéo thành chữ thập, linh lực bùng phát.

Linh khí chấn động, bốn quang ảnh to lớn hình thành.

- Khô Mộc pháp thân!

Tiếng quát lành lạnh, quang ảnh hội tụ, rò ràng là Chí Tôn pháp thân của bốn người đều cùng một pháp môn, do đó giống nhau như đúc.

Bốn Chí Tôn pháp thân sừng sững giữa núi, như người khổng lồ, mang màu xám tro, nhìn từ xa như cây khô, tản mát khí tức tử vong.

Bốn Chí Tôn pháp thân hít thở cũng hóa linh lực thành gió bão gào thét, thanh thế khiến cho những cường giả trên Kim Trì Phong cũng chú ý, kinh ngạc và thận trọng.

- Rượu mời không uống, vậy thì nộp mạng!

Bốn Chí Tôn pháp thân trợn mắt bắn người về phía Mục Trần, giọng lưỡi lãnh khốc vang như sấm, cự chưởng vỗ xuống liên tục, che trời chắn mây, bao phủ cả mảng rừng.

"Uỳnh!"

Cự chưởng chưa nện xuống, đất núi đã sụp xuống.

Khô Mộc pháp thân tuy không được liệt vào 99 danh hào Chí Tôn pháp thân, nhưng cả bốn cùng xuất hiện, lực chấn nhiếp cũng rất không tầm thường.

Uy áp linh lực ập xuống, Mục Trần thân thể bị đánh rơi xuống, hắn ngẩng lên nhìn những bàn tay khô héo bao phủ, khóe miệng nhếch lên quỷ dị.

Hai tay nắm lại, không gian sau lưng biến dạng, Chí Tôn Hải ùn ùn xuất hiện, nhiệt độ trong vùng tăng vọt, đôi mắt hắn thay đổi màu sắc.

- Mạng của ta, bằng đám tôm tép các ngươi vẫn chưa đủ tư cách lấy!

Giọng nói khí phách ngập tràn tự tin của hắn vang khắp vòm trời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất