- Nếu như nói, có điều kiện như thế, có hoàn cảnh như thế, như vậy làm thế nào để bồi dưỡng quả trứng vàng này thành chân long hoặc là phượng hoàng đây?
Thuần Dương Tử lúc này hỏi.
- Xem ra ngươi vẫn chưa từ bỏ ý đồ.
Lý Thất Dạ không khỏi cười rộ lên, nói ra:
- Nếu như nói. Thực sự có thế giới như thế, muốn tăng tỷ lệ phản tổ của nó lên, cách làm cũng rất đơn giản, tất cả sinh linh, con dân của Cổ Thuần Tứ rót huyết khí nuôi dưỡng nó. Dùng tất cả bảo vật đi nuôi dưỡng nó... Đổi một câu nói, Cổ Thuần Tứ Mạch các ngươi phải dốc tất cả bồi dưỡng nó.
- Nhưng mà làm như vậy cũng không đáng.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Cho dù thế giới này thật sự có điều kiện để nó phản tổ, thật có thể khiến nó trở thành chân long hoặc là phượng hoàng. Vậy thì thế nào?
- Ngươi cảm thấy dốc toàn lực của chủng tộc, dốc hết tất cả, đi bồi dưỡng một đầu chân long hoặc phượng hoàng, thực giá trị sao? Dùng nột tình và vật tư Cổ Thuần Tứ Mạch của các ngươi không bằng đi bồi dưỡng Tiên Đế còn thật sự hơn, nói không chừng tinh lực và vật tư Cổ Thuần Tứ Mạch các ngươi bồi dưỡng ra một đầu chân long hoặc một con phượng hoàng, có thể lại bồi dưỡng ra ba tên Tiên Đế.
Nói xong lời này, Lý Thất Dạ ý vị thâm trường nhìn qua Thuần Dương Tử.
- Nhưng mà...
Thuần Dương Tử trầm ngâm một chút, nói ra:
- Ta nghe nói qua một truyền thuyết, đồn đãi nói, thần thú tiên cầm không chỉ đơn thuần cường đại mà thôi, đồn đãi nói, chúng có được đặc tính mà tất cả sinh linh trên thế gian, tất cả chủng tộc không có, hoặc nói là thiên phú. Thứ như vậy ngay cả Tiên Đế đều đau khổ truy tìm.
- Cổ Thuần Tứ Mạch chính là Cổ Thuần Tứ Mạch, ngươi biết còn thật không ít.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra.
- Thật sự là như thế sao?
Thuần Dương Tử thấy Lý Thất Dạ cười rộ lên không có trả lời, hắn chưa từ bỏ ý định, nhịn không được truy hỏi.
Nói đến chuyện này, Lý Thất Dạ nhìn qua mặt biển bình tĩnh, qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói:
- Thần thú tiên cầm nha, thật sự là chủng tộc khiến người ta hướng tới, cũng làm cho người ta hâm mộ, đáng tiếc quản chi thật sự có chủng tộc này, số lượng cũng không có mấy, bởi vì cái gì cũng trân quý.
Thấy Lý Thất Dạ mở miệng, Thuần Dương Tử bọn họ cũng ngừng thở, lắng tai nghe.
- Thần thú tiên cầm, chúng tồn tại trong truyền miệng của mọi người, chỉ sợ tất cả mọi người chưa từng gặp qua thần thú tiên cầm chính thức.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Có rất nhiều ghi chép lại, thần thú tiên cầm, không chỉ cường đại, chúng còn thập phần trân quý, quản chi là cọng lông của chúng cũng trân quý! Nhưng, đối với người cường đại chân chính mà nói, nói thí dụ như Tiên Đế, đây không phải là điểm thần thú tiên cầm hấp dẫn bọn họ nhất.
- Vậy thứ hấp dẫn người ta nhất là cái gì?
Thấy Lý Thất Dạ ngừng một chút, Hùng Thiên Tí cũng nhịn không được hỏi.
Lý Thất Dạ nhìn qua Hùng Thiên Tí, sau đó nói:
- Đặc tính, hoặc nói là thiên phú, từ trên đời loại vật này, không phải chủng tộc chúng ta có được, chỉ có thần thú tiên cầm mới có thể có được.
- Đó là thiên phú như thế nào?
Liễu Như Yên cũng nghe được mê mẩn, tò mò hỏi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Có nhiều thứ, một lời khó nói hết, bởi vì mỗi một chủng thần thú tiên cầm đều có thể lấy được thiên phú khác biệt, trên thực tế, thế gian này người nhìn thấy thần thú tiên cầm chính thức rỉa rác không có mấy, cho nên rất nhiều thần thú tiên cầm thiên phú mọi người không biết gì cả...
- Nhưng mà cũng có một ít thần thú tiên cầm thiên phú ai cũng có thể biết rõ đấy.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Mượn chuyện phượng hoàng các ngươi vừa nói, phượng hoàng thiên phú là cái gì? Niết bàn trọng sinh!
- Niết bàn trọng sinh!
Nghe bốn chữ này, nội tâm của tất cả mọi người chấn động, trọng sinh nha, đây là chuyện bao nhiêu người ước mơ tha thiết, thậm chí là Tiên Đế cũng phải nghiên cứu về nó.
- Đương nhiên cũng không nói chỉ cần là phượng hoàng thì ngươi có thể niết bàn trọng sinh, chỉ cần ngươi cường đại tới mức độ nhất định, ngươi mới có thể sử dụng thiên phú của ngươi, cho ngươi niết bàn trọng sinh.
Lý Thất Dạ nói ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thuần Dương Tử không nói được lời nào, niết bàn trọng sinh, ai không muốn có chứ? Cho dù là Tiên Đế chỉ sợ cũng muốn có được thiên phú như vậy.
- Vì sao nó lại khiến cho Tiên Đế hâm mộ nhất thèm thuồng nhất.
Thời điểm đám người Thuần Dương Tử trầm mặc, Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:
- Đồn đãi nói, thời điểm một con phượng hoàng đứng trên đỉnh phong của cả chủng tộc, như vậy một con phượng hoàng này có thể niết bàn trọng sinh, vẫn niết bàn trọng sinh như thế.
- Không ngừng niết bàn trọng sinh?
Thuần Dương Tử giật mình một chút.
- Đổi một câu nói, chính là vẫn luân hồi, vĩnh cửu bấ tử bất diệt!
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Vẫn luân hồi, bất tử bất diệt!
Nghe được câu nói như vậy, làm cho đám người Thuần Dương Tử hoàn toàn rung động, có thể niết bàn trọng sinh đã làm cho tất cả mọi người hâm mộ hướng tới.
Nếu như nói có thể luân hồi, bất tử bất diệt, chỉ sợ là Tiên Đế cũng không thể nắm giữ, đây quả thật là chuyện khiến người ta hâm mộ.
- Thế gian thực sự có luân hồi sao?
Trác Kiếm Thi cũng thì thào nói.
Nghe câu chuyện như thế ai cũng cảm thấy không chân thật, vẫn luân hồi, đạt tới bất tử bất diệt, đó là chuyện đáng sợ cỡ nào, chuyện như vậy đổi lại bất cứ người nào cũng vô cùng hướng tới.
- Không biết.
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu, nói ra:
- Đây chỉ là một truyền thuyết mà thôi, phượng hoàng chính thức còn khó nhìn thấy, phượng hoàng đỉnh phong trong truyền thuyết chỉ sợ chưa từng có người nào nhin thấy. Hoặc là nói phượng hoàng như vậy, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
Nghe được những lời này, đám người Liễu Như Yên cũng lâm vào trầm mặc, bất tử bất diệt nha, đây là chuyện khiến người ta hướng tới cỡ nào, là chuyện hấp dẫn bực nào.
Về phần Hùng Thiên Tí, hắn không dám suy nghĩ chuyện như vậy, hắn chỉ có thể nói chuyện như thế chính là truyền thuyết, dù sao đồ vật như thế cách bọn họ quá xa xôi.
- Thiên phú chân long là gì?
Qua một hồi lâu, Liễu Như Yên tò mò hỏi.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, thần bí nhìn qua Liễu Như Yên vừa cười vừa nói:
- Nếu như có một ngày ngươi nhìn thấy một đầu chân long chính thức, như vậy, ta sẽ nói thiên phú của nó cho ngươi biết.
- Chán ghét!
Liễu Như Yên hờn dỗi một tiếng, bất mãn, nhưng mà, nàng cũng không có lại truy vấn.
Lý Thất Dạ không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn qua mặt biển, tùy ý cốt thuyền phiêu bạt qua hải vực này, nước biển chảy xuôi ở đâu, cốt thuyền phiêu bạt ở đâu.
Trong hào khí như thế này, hào khí trên thuyền lâm vào trầm mặc, tất cả mọi người đang suy tư, mọi người có tâm sự.
Qua hồi lâu sau, đám người Liễu Như Yên đều phát hiện Lý Thất Dạ dường như không có ý rời khỏi, vấn để cốt thuyền phiêu bạt, chuyện này làm cho bọn họ đều kỳ quái, không biết Lý Thất Dạ tại sao phải làm như vậy.