- Cũng thế, ta và ngươi đúng là không có chuyện gì để nói với nhau cả.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Chỉ đáng tiếc là, đám người Hắc Ám cổ vương tử không xuất hiện, tiểu trận này không có gì đáng nhìn, phá tiểu trận này là có thể tái chiến một hồi.
Keng ——
Tiếng vang sinh ra, Minh Nhân Đao ra tay, một đao chém xuống, thiên địa vô quang, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, một đao chém vào tuyết cốc, bản thân tuyết cốc bị chém thành hai nửa, huyền băng đại trận giấu bên dưới tuyết cốc cũng bị phá hủy.
- Hiện tại có gì ước thúc nữa rồi, vậy ta và ngươi chiến một trận dứt điểm đi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Diệt ngươi, cũng phủ thêm xương khô trên con đường trở thành Tiên Đế!
- Quá mức tự tin, chính là cuồng vọng!
Mộng Trấn Thiên cũng không có tức giận, chỉ chậm rãi nói ra.
- Đúng, ta đúng là cuồng vọng.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Hơn nữa ta sẽ cuồng vọng cho ngươi xem. Cũng phải, ta sẽ thu hồi Minh Nhân Đao, thời điểm đánh bại ngươi, trong lòng ngươi không phục, cho rằng ta dựa vào ưu thế Tiên Đế chân khí mà đánh bại ngươi.
Thấy Lý Thất Dạ thu hồi Minh Nhân Đao, Mộng Trấn Thiên ánh mắt ngưng tụ, hắn nói quá tự tin, chính là cuồng vọng, nhưng mà giờ phút này hắn lại không nhìn ra Lý Thất Dạ cuồng vọng ở đâu, nếu như không phải cuồng vọng, đó chính là tự tin!
Đối mặt với đối thủ như hắn, Lý Thất Dạ vẫn thu hồi Minh Nhân Đao, tự tin này tới từ đâu? Chuyện này khiến ánh mắt Mộng Trấn Thiên âm trầm.
Nhìn qua Lý Thất Dạ cùng Mộng Trấn Thiên giằng co, trong khoảng thời gian ngắn, vô số người ngừng thở, rất nhiều người đều muốn nhìn thấy cảnh này.
Dường như mọi người ở đây cũng cảm thấy hô hấp nặng nề, tất cả mọi người hiểu trận chiến này diễn ra, ý nghĩa nó sẽ kéo màn tranh giành vị trí Tiên Đế, tất cả mọi người hiểu sau khi trận chiến đấu này chấm dứt, Thiên Linh Giới sẽ xác định người được chọn thành Tiên Đế.
Cho dù trận chiến này kết quả như thế nào, bất luận là ai thắng ai thua, cuối cùng sẽ có một người đại biểu Thiên Linh Giới đi tranh đoạt thiên mệnh!
Vào thời điểm này, có người khát vọng Mộng Trấn Thiên thắng, dù sao hắn xuất thân từ Mị Linh nhất tộc, hắn sẽ đại biểu Mị Linh tranh đoạt thiên mệnh, đây sẽ là vinh quang của Mị Linh.
Vào giờ phút này, cũng có người hy vọng là Lý Thất Dạ thắng được, bởi vì đây sẽ trở thành kỳ tích, một người có thể chém giết người được lựa chọn thành Tiên Đế thế hệ trước, đây là chuyện kiêu ngạo cỡ nào, chiến tích huy hoàng ra sao.
Trong khoảng thời gian ngắn, hào khí trở nên thập phần ngưng trọng, tâm thần mọi người bên ngoài tuyết cốc vô cùng hồi hộp, đương nhiên, cũng có không ít người hưng phấn, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới ở đây lại có thể nhìn thấy chiến đấu tranh giành thiên mệnh.
- Ta đã thật lâu chưa từng ra tay chính thức.
Hai mắt Mộng Trấn Thiên phát lạnh, hào quang sáng chói, ánh mắt có nhật nguyệt chìm nổi, thân thể của hắn trở nên vô cùng cao lớn.
- Tính toán, ta cũng không muốn chê cười ngươi.
Lý Thất Dạ tùy ý vừa cười vừa nói:
- Nếu như trước đại chiến ta vạch trần nội tình của ngươi, như vậy sẽ làm cho đạo tâm của ngươi có sơ hở.
Lời này vừa ra, hai mắt Mộng Trấn Thiên phát lạnh, lập tức bắn ra sát cơ vô tận, trong sát cơ này làm cả thiên địa lạnh giá theo, rất nhiều người cảm nhận được sát cơ này, cảm thấy nội tâm lạnh lẽo.
Người không có tham gia vạn tộc đại hội sẽ không biết lời này có ý gì, người tham gia vạn tộc đại hội sẽ biết rõ nó đại biểu cho cái gì, cho nên rất nhiều tu sĩ ngoài tuyết cốc nhìn nhau, bọn họ đều rất muốn biết việc này là thật là giả.
Trong Thiên Linh Giới vẫn có cách nói như thế này, nói là Mộng Trấn Thiên vì huynh đệ tình thâm, vì thành toàn Đạp Không Tiên Đế cho nên hắn mới thoái ẩn, mang cơ hội tranh đoạt vị trí Tiên Đế nhường cho Đạp Không Tiên Đế, cũng chính bởi vì như thế, Đạp Không Tiên Đế thành tựu Tiên Đế vẫn tôn Mộng Trấn Thiên là huynh trưởng.
Cho nên, cho tới nay tu sĩ cường giả Thiên Linh Giới vẫn tin vào cách nói như thế, thậm chí có không ít Mị Linh dùng Mộng Trấn Thiên làm kiêu ngạo, dù sao đối với bất luận kẻ nào mà nói, Tiên Đế tràn ngập hấp dẫn với bất cứ kẻ nào, Mộng Trấn Thiên vi tình nghĩa huynh đệ mà nhượng vị trí Tiên Đế, đây là chuyện vĩ đại cỡ nào, tình nghĩa sâu đậm ra sao.
Nhưng lúc ở vạn tộc đại hội, Lý Thất Dạ lại vạch trần nội tình của Mộng Trấn Thiên, nói Mộng Trấn Thiên năm đó thoái ẩn cũng không phải bởi vì tình nghĩa huynh đệ, mà là vì quân đoàn của hắn tên là Trấn Thiên quân đoàn, vì vậy mà bị Hắc Long Vương trách móc, hắn sợ tới mức lánh đời không ra, không hề tranh đoạt thiên mệnh.
Nghe cách nói của Lý Thất Dạ, có người cảm thấy tin tưởng, dù sao, ai nguyện ý nhường vị trí Tiên Đế cơ chứ, nhưng mà cũng có không ít tu sĩ Mị Linh nhất tộc vẫn cho rằng là Lý Thất Dạ vu tội Mộng Trấn Thiên.
Cũng chính bởi vì như thế, hiện tại Lý Thất Dạ nói ra câu này, rất nhiều người đều muốn biết chân tướng năm đó rốt cuộc là như thế nào, Mộng Trấn Thiên có phải vì tình nghĩa huynh đệ mà nhường ra vị trí Tiên Đế hay không, hay là vì sợ Hắc Long Vương mà lánh đời không xuất thế!
- Đến đây đi, ta và ngươi đại chiến một hồi.
Lý Thất Dạ lúc này đạp không mà lên, bước vào bầu trời.
Mộng Trấn Thiên cũng không chút do dự, cũng đạp không bay lên, lập tức tiến vào vòm trời, giằng co với Lý Thất Dạ.
Oanh —— một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy Lý Thất Dạ vẫy tay một cái, trời giáng một chiến đài cổ xưa, chiến đài cổ xưa này chìm nổi trên bầu trời, lúc này bị Lý Thất Dạ gọi tới, Lý Thất Dạ một bước tiến vào chiến đài này.
Chiến đài này quá cổ, quá pha tạp, chung quanh chiến đào có thần văn bao phủ, những thần văn này vô cùng cường đại, dường như là tiên hiền thời viễn cổ luyện chế ra để chiến đấu.
Đài chiến đấu này gồ ghề, thậm chí có nơi vỡ ra, trên chiến đài này chắc chắn từng xảy ra đại chiến kinh thiên động địa.
- Tiền vào đánh một trận.
Lý Thất Dạ đứng tại đài chiến đấu bên trong, chậm rãi đối với Mộng Trấn Thiên nói ra.
Nhìn qua chiến đài, Mộng Trấn Thiên cũng không chút do dự, hắn tiến vào chiến đài, giằng co với Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều tu sĩ nhao nhao bay lên không trung, bọn họ muốn nhìn thấy đại chiến kinh thế.
Mọi người cũng biết, chiến đấu cấp bậc này chắc chắn sẽ sinh ra uy lực thiên băng địa liệt, chiến đấu cấp bậc này tùy thời sẽ đánh nát hư không, sinh ra lỗ đen.
- Nếu ngươi bại, lập tức thoái lui cho ta.
Mộng Trấn Thiên nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, cuối cùng nói một câu.
- Tin tưởng không nhỏ.
Lý Thất Dạ tùy ý nhìn qua, lãnh đạm nói:
- Ngươi một mình ra tay hay là đám người Hắc Ám cổ vương tử cùng nhau ra tay đây?
Lý Thất Dạ nói ra câu này, Mộng Trấn Thiên biến sắc, nhưng hắn không có tức giận.
Nhưng mà các tu sĩ chung quanh nghe thế lập tức nhìn qua chung quanh, thậm chí có người mở thiên nhãn ra quan sát bốn phía, nhưng mà không có ai phát hiện đám người Hắc Ám cổ vương tử.