Đương nhiên trong cục diện này Cố Tôn không ôm hy vọng gì, gã hy vọng Cổ Minh có thể lại một lần nữa xuất hiện, ít ra lại sáng tạo cơ hội cho gã.
Nhân Hiền Đế Hậu, bốn Nhân Hiền Đế Tử lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ. Đặc biệt Nhân Hiền Đế Hậu, mắt phượng lộ ra sát khí đáng sợ, dường như nàng và Lý Thất Dạ có thù không đội trời chung. Nhân Hiền Đế Hậu hận không thể xé xác Lý Thất Dạ ra.
Lý Thất Dạ cười, hắn nhìn Nhân Hiền Đế Hậu, chậm rãi nói:
– Nàng có thể sống tiếp không có gì bất ngờ xảy ra, nàng đã phạm hai tội lớn phải chết. Một, không nên cấu kết Cổ Minh. Hai, không nên giả chết tránh tốn trong mộ Thôn Nhật Đế Hậu.
Ngày xưa Nhân Hiền Đế Hậu chết sớm nhưng sự thật không phải vậy, nàng dùng cái chết né tránh tai mắt người đời, thay đổi huyết thống của mình.
Chuyện Nhân Hiền Đế Hậu định bồi dưỡng huyết thống Cổ Minh bị lộ, Âm Nha cưỡng chế tuần thị Phi Tiên giáo. Nhân Hiền Đế Hậu đã búp trong mộ Thôn Nhật Đế Hậu từ lâu.
Sau khi xảy ra biến cố, Âm Nha đem phi tiên đào ba thước đất nhưng có một chỗ hắn tuyệt đối không đụng vào, là mộ Thôn Nhật Đế Hậu. Bởi vì Thôn Nhật Đế Hậu không chỉ là thê tử của Thôn Nhật Tiên Đế, nàng rất được Âm Nha xem trọng, yêu thích. Nàng không chỉ có được vinh diệu, đại vị vì làm Đế Hậu, nàng từng là đệ tử mạnh nhất bên cạnh Âm Nha.
Vì úy xét dến Âm Nha tuyệt đối không đào mồ Thôn Nhật Đế Hậu nên Nhân Hiền Đế Hậu giả chết ẩn vào mộ, từ nay biến mất khỏi cõi đời. Mọi người cho rằng Nhân Hiền Đế Hậu đã chết, một số lão tổ Phi Tiên giáo luô muốn tìm ra bàn tay đen sau màn mà mãi không được. Bọn họ không ngờ Nhân Hiền Đế Hậu trốn trong mộ Thôn Nhật Đế Hậu.
Nhân Hiền Đế Hậu không hề sợ hãi Âm Nha:
– Hoặc ngươi chết hoặc ta mất!
Nhân Hiền Đế Hậu tiến lên, đế uy hùng hồn, dù đối mặt tồn tại như Âm Nha thì nàng vẫn cao cao tại thượng.
4từ lâu Nhân Hiền Đế Hậu đã biết nàng sẽ đối địch với Âm Nha, nàng rõ ràng mình sẽ gặp phải chuyện gì. Hôm nay khi lại đối diện, Nhân Hiền Đế Hậu không hề sợ hãi. Với Nhân Hiền Đế Hậu thì ngày này rồi sẽ đến.
Lý Thất Dạ nhìn Nhân Hiền Đế Hậu, lắc đầu nói:
– Có vài chuyện ta không rõ. Ngươi xuất thân từ nhân tộc, là Đế Hậu nhân tộc lại thành nanh vuốt của Cổ Minh, thật khiến người tiếc thương.
– Trên đời rất nhiều chuyện ngươi không hiểu@
Nhân Hiền Đế Hậu lạnh lùng nói:
– Cửu thiên thập địa không vận chuyển theo ý chí của ngươi, vạn vực thiên thế cũng không phải ngươi muốn làm gì thì làm!
Nhìn mắt phượng tràn đầy thù hận, Lý Thất Dạ nở nụ cười:
– Ta hiểu rồi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Cuối cùng vẫn là bởi vì Nhân Hiền Tiên Đế! Nhưng về mặt này cho đến nay Nhân Hiền Tiên Đế rất nghiêm cẩn, cẩn trọng. Làm Đế Hậu nhưng ngươi chọn đường trái ngược với hắn, tiếc thay cho ngươi, cũng tiếc cho Nhân Hiền Tiên Đế.
– Cả đời Nhân Hiền Tiên Đế tạo dựng anh danh không dễ, hắn cống hiến nhiều cho nhân tộc, không uổng cái danh ‘Nhân Hiền’. Nhưng ngươi đi lên con đường Cổ Minh, khiến nhượng Phi Tiên giáo vạn kiếp bất phục. Làm Đế Hậu, ngươi không chỉ hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Phi Tiên giáo, cũng thnẹ với thân phận Đế Hậu, thẹn với Nhân Hiền Tiên Đế!
Nhân Hiền Đế Hậu hét chói tai ngắt lời Lý Thất Dạ:
– Đừng nhắc đến Nhân Hiền nữa!
Nhân Hiền Đế Hậu lạnh lùng nói:
– Vì hắn nên ta mới đi con đường hắn không muốn đi, không dám đi! Tất cả đều tới lúc trở về căn nguyên. Huyết thống vô tội, hắn cũng không có sai lầm, thế gian nên cho hắn một lẽ công bằng, ngươi cũng nên đưa cho hắn lẽ công bằng!
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ nhìn Nhân Hiền Đế Hậu, lạnh lùng nói:
– Ta muố nhìn xem huyết thống vô tội như thế nào? Ngày xưa Nhân Hiền Tiên Đế cũng không dám nói lời như vậy!
– Dựa vào cái gì huyết thống có tội!
Nhân Hiền Đế Hậu lạnh lùng nói:
– Hơn nữa thế nhân có tội hay vô tội không phải do ngươi phán định, ngươi không có bất cứ tư cách thẩm phán huyết thống của một ngươi có tội hay không!
Lý Thất Dạ bật cười, chậm rãi nói:
– Nói vậy là ngươi vì huyết thống Cổ Minh của Nhân Hiền Tiên Đế nên trách tội ta?
– Đúng vậy! Là ngươi hại cả đời hắn!
Nhân Hiền Đế Hậu lạnh lùng nói:
– Vì một câu nói của ngươi buộc hắn lập huyết thề vạn cổ. Hắn là một vị thiên tài, một vị nhân kiệt vô cùng tuyệt thế. Vì thái độ của ngươi, vì lời ngươi nói mà hắn tự ti huyết thống của mình, buồn phiền vì nó. Vì huyết thống Cổ Minh mỏng manh đó mà hắn nhiều lần chịu dày vò. Vì chặt đứt huyết thống Cổ Minh, vì huyết thống thuọc về nhân tộc mà hắn nhiều lần rút gân đổi xương mình.
– Mỗi lần rút gân đổi xương thay vào đó là kết quả đau khổ không chịu nổ. Dù hắn là kỳ nam tử xương cốt cứng nhưng trong đau đớn không kiềm được gào thét! Ngươi không cùng hắn trải qua thống khổ, ngươi chưa nghe thấy tiếng hét đau đớn của hắn, ngươi không chính mắt thấy hắn phát cuồng vì buồn rầu. Tất cả chỉ vì huyết thống yếu đến hầu như không có! Tất cả khởi nguồn đau khổ của hắn chỉ vì một thái độ, một câu nói của ngươi!
Nói tới đây Nhân Hiền Đế Hậu hét chói tai, mặc cho nàng hoàng trụ vô biên, cao quý vô song lúc này mặt vặn vẹo.
Nàng không chỉ là Đế Hậu của Nhân Hiền Tiên Đế, cũng là hồng nhan tri kỷ của gã. Khi Nhân Hiền Tiên Đế mới khởi bước thì Nhân Hiền Đế Hậu đã luôn làm bạn bên gã, nàng luôn bày mưu lập kế, làm bạn bên gã, cùng gã trải qua các cực khổ. Nhân Hiền Đế Hậu nhìn Nhân Hiền Tiên Đế chịu khổ, nhìn gã bị đau. Nhân Hiền Đế Hậu yêu Nhân Hiền Tiên Đế sâu sắc nên nàng chọn hành động cực đoan.
– Đúng, ta không thấy hắn đau đớn, chưa nghe hắn gào thét.
Với lời chất vấn, Lý Thất Dạ thản nhiên đối diện:
– Ngươi nói đúng, là ta phán định sống và chết của Nhân Hiền Tiên Đế, là ta nói một câu khiến hắn lập huyết thề, vậy thì sao?
– Ta không biết đau đớn của Nhân Hiền Tiên Đế.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Nhân Hiền Đế Hậu:
– Nhưng ta tự mình trải qua, chính mắt nhìn thấy thống khổ của Cửu Giới. Hắc ám bao phủ Cửu Giới, vạn tộc bị nô dịch, nhân tộc cũng tốt, mị linh cũng thế, chỉ là con kiến trong mắt Cổ Minh. Trong năm tháng hắc ám đó bao nhiêu nhân tộc gào thét, bao nhiêu sinh linh bi khóc, bao nhiêu người bị rút gân lóc thịt làm thành ao máu rừng thịt! Bao nhiêu người trở thành món đồ chơi cho Cổ Minh!?
– Với những điều đó thì chút đau khổ của Nhân Hiền Tiên Đế có là gì?
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
– So với hắc ám Cổ Minh bao phủ Cửu Giới, Nhân Hiền Tiên Đế thống khổ không đáng nhắc tới. Ta có thể đồ sát một vị Tiên Đế, ta thậm chí có thể đồ sát trăm giáo thậm chí thị ngàn giáo, chỉ cần đổi lấy Cổ Minh diệt tuyệt, hết thảy đáng giá! Ta cũng không tiếc, hoàn toàn không để ý có ai đau khổ trong quá trình này!
– Ai có tội, ai nên chịu khổ không do ngươi quyết định, không phải thế nhân quyết định mà nên từ trời thẩm phán!
Nhân Hiền Đế Hậu lạnh lùng nói:
– Một câu nói, một thái độ của ngươi liền phán người có tội, cho rằng một người sẽ trở thành ác nhân. Đó là làm ác, cũng là hung thủ!