Hạ Trần không tưởng tượng được phàm nhân như Lý Thất Dạ tuổi tác chưa chắc lớn hơn gã bao nhiêu nhưng đã học thức đầy bụng. Hạ Trần hoàn toàn không dám tưởng tượng, gã cảm thấy Lý Thất Dạ là yêu quái, rất muốn chẻ đầu hắn ra nhìn xem bên trong có gì khác lạ không mà có học thức như vậy.
Bình thường Hạ Trần hơi tự phụ về thiên phú của mình, gã cho rằng mình không ngốc, học thứ gì cũng rất nhanh, hiểu nhiều điều.
Nhưng hôm nay so với phàm nhân Lý Thất Dạ thì Hạ Trần tự biết xấu hổ. Nếu nói học thức của Lý Thất Dạ là biển cả thì Hạ Trần không bằng một vũng nước nhỏ.
Về học thức vô song của Lý Thất Dạ chỉ có Trầm Hiểu San là không sợ rung động. Khi Lý Thất Dạ ung dung bình tĩnh đánh giá hàng hóa trong tay lão chưởng quầy, biểu tình nắm chắc của hắn quá hấp dẫn Trầm Hiểu San, rất là quyến rũ. Mắt Trầm Hiểu San sáng lấp lánh nhìn Lý Thất Dạ.
Khoảnh khắc đó Trầm Hiểu San cảm thấy không còn gì trên đời hấp dẫn bằng nam nhân đầy bụng kinh luân, không ai hấp dẫn hơn nam nhân trước mắt nàng.
Lý Thất Dạ không mấy hứng thú với hàng hóa của lão chưởng quầy, hắn đi theo lão cuối cùng dừng bước trước một cái tủ bát, nhì nthứ đặt bên trong.
Tủ bát rất nhỏ, bên trong đầy tro bụi, không biết đã bao lâu chưa được lau chùi. Trong tủ bát đặt một thứ, một món duy nhất trong tiệm tạp hóa này được đặt ngay ngắn bên trong tủ bát, những thứ khác bị ném lung tung, đặt tùy tiện.
Thứ trong tủ bát không dính một hạt bụi, trông như thường xuyên có người lau chùi. Ngẫm lại những trân bảo trong tiệm tạp hóa bị ném lung tung, có rất nhiều trân bảo đầy bụi trần hoặc mạng nhện.
Nguyên tạp hóa chỉ có thứ trong tủ bát là không dính hạt bụi nào, nhìn ra được nó quý giá cỡ nào.
Khi Lý Thất Dạ dừng bước nhìn thứ này, ba người Thạch Tẩu đứng sau lưng hắn quan sát klxy thứ đó.
Nó trông không quý hiếm, là một mảnh đồng cũ, chính xác hơn là trông như một mảnh vỡ từ cái bát đồng. Khối đồng to cỡ bàn tay, mép không đồng đều, phần phép rất cũ kỹ, có vẻ nó đã có từ rất lâu.
Trầm Hiểu San, Hạ Trần, hay Thạch Tẩu đều không nhìn ra mảnh đồng nhỏ này có gì quý giá. Nhưng đồ trong tiệm tạp hóa đều không đơn giản, cho nên bọn họ không dám khinh thường.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm mảnh đồng không ra tiếng, Hạ Trần trẻ tuổi hiếu động không kiềm được hỏi lão chưởng quầy:
- Báu vật này quý giá ở đâu?
- Vật này là báu vật gia truyền của chúng ta, truyền đời đời, luôn đặt ở đó.
Lão chưởng quầy nhìn mảnh đồng, nghiêm nghị nói:
- Báu vật này có địa vị không thể thay thế trong gia tộc của chúng ta.
Lão chưởng quầy đã nói vậy làm đám người Hạ Trần lòng rung động, vậy chắc mảnh đồng này là báu vật rất ghê gớm.
Xem một lúc lâu Hạ Trần vẫn không nhìn ra điểm huyền diệu của báu vật, tò mò hỏi:
- Đây là vật Đại Đế Tiên Vương sao?
Lão chưởng quầy cười nói:
- Không phải vật Đại Đế Tiên Vương lại hơn hẳn, trên đời hiếm ai nắm giữ được báu vật này, cần có cơ duyên tuyệt thế. Trừ Đại Đế Tiên Vương ra người có thể nắm giữ báu vật này phải là tài tuấn như chân long phía chân trời.
Lão chưởng quầy càng nói vậy càng làm đám người Trầm Hiểu San tò mò, rốt cuộc là loại báu vật gì mà bảo là không phải vật Đại Đế Tiên Vương lại hơn hẳn, làm bọn họ trong lòng ngứa ngáy.
Lý Thất Dạ luôn nhìn chăm chú mảnh đồng khẽ nói:
- Đối với nhà các ngươi thì báu vật này quý giá không nằm ở chính nó, không vì tài liệu mà là câu chuyện đằng sau nó, là người cế tạo ra báu vật này.
Nói đến đây Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài.
Tinh thần lão chưởng quầy rung động thụt lùi một bước:
- Sao tiên sinh biết?
Lão chưởng quầy rung động nhìn Lý Thất Dạ, quá khó tin.
Chuyện này trừ gia tộc của họ ra người ngoài không thể nào biết được.
- Không có gì là ta không biết.
Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, lạnh nhạt nói:
- Đế Xung, thứ này vẫn luôn tồn tại ở đây xem như một loại tượng trưng đi, giống như Đế các này.
Lý Thất Dạ nói xong không nhìn mảnh đồng lâu hơn, ánh mắt nhìn phương xa, không biết hắn đang nghĩ gì.
Đám người Trầm Hiểu San nhìn nhau, bọn họ hoang mang nghe, không hiểu huyền cơ trong đó, chỉ có lão chưởng quầy là nghe hiểu.
Két!
Cửa gỗ tiệm tạp hóa mở ra, vài người đi vào, dẫn đầu là thanh niên khá trẻ tuổi.
Thanh niên uyết khí tràn đầy, nhìn liền biết đạo hạnh tốt, mặc trang phục hoa lệ khiến người xem biết ngay gã xuất thân từ quyền quý, địa vị không thấp.
Ba, năm đệ tử theo sau thanh niên, các đệ tử thân thủ không tầm thường, ánh mắt sắc bén.
Khi thấy thanh niên tiến vào thì ba người Thạch Tẩu biến sắc mặt. Trầm Hiểu San xụ mặt xuống không muốn bị đối phương trông thấy.
Nhưng mọi thứ đã muộn, thanh niên liếc mắt qua leìe nhìn ba người Thạch Tẩu chằm chằm, hoặc nên nói gã cố ý tìm tới họ.
Thanh niên cười khẩy, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Như thế nào? Đệ tử Thiết Thụ môn các ngươi đúng là bôn ba, từ ngàn vạn dặm xa xôi đến thành Tề Lâm đúng là hiếm có, không dễ dàng.
Hạ Trần, Trầm Hiểu San im lặng, hai người nhìn trưởng bối Thạch Tẩu.
Thạch Tẩu thấy thần thái của thanh niên, lòng thầm thở dài. Nên đến rồi cũng tới, muốn tránh cũng không tốn được. Sư phụ của Thạch Tẩu lo nhất chuyện này nhưng nó vẫn xảy ra.
Thạch Tẩu hít sâu, cứng da đầu tiến lên cúi đầu, cung kính nói:
- Không biết Lương quận vương đại giá, không có từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội.
Thanh niên ngạo nghễ cười khẩy nói:
- Thạch lão đầu, nơi này không phải Tây Đà quốc, ngươi và ta đi ra ngoài không cần làm thế này.
Thanh niên tên Lương Nghĩa Hằng, quận vương Tây Đà quốc. Gã là thân tín của thái tử Tây Đà quốc, có địa vị rất cao trong Tây Đà quốc.
Thiết Thụ môn chỉ là môn phái nho nhỏ, một quận vương Tây Đà quốc dễ dàng đè bọn họ ngộp thở.
Thạch Tẩu không dám phàn nàn Lương Nghĩa Hằng móc mỉa, chỉ riêng chuyện Lương Nghĩa Hằng trước mắt là cảnh giới Đạo Vương, đạo hạnh cao hơn gã nhiều. Chỉ cao thủ số một Thiết Thụ môn tức chưởng môn Thiết Thụ Ông mới đấu lại nổi Lương Nghĩa Hằng.
Cao thủ như Lương Nghĩa Hằng thì Tây Đà quốc có một đống, nên Tây Đà quốc muốn diệt Thiết Thụ môn dễ như chơi.
Không gian sắc mặt âm trầm nói:
- Nghe nói gần đây chưởng môn các ngươi bận tối mày tối mặt, bôn ba khắp nơi móc nối quan hệ?
Thạch Tẩu nghe câu hỏi, tim rớt cái bịch, hiểu đối phương đến vì chuyện này. Mắt Tây Đà quốc quan sát tám phương, trong biên cảnh có gió thổi cỏ lay khó giấu được mắt họ.
- Quận vương nói quá lời.
Thạch Tẩu vội chối:
- Sư huynh chẳng qua đi gặp bằng hữu cũ, tuổi tác sư huynh đã lớn nên gặp bằng hữu cũ ngày xưa, vì sợ không còn nhiều thời gian, không kịp từ biệt.
Thiết Thụ Ông cùng người bên trên lôi kéo quan hệ muốn thừa dịp bám cây Tề Lâm Đế gia, Tây Đà quốc tuyệt đối không muốn thấy điều này. Trên giường ai cho phép người khác ngủ? Nên Tây Đà quốc muốn chèn ép Thiết Thụ môn, chẳng qua Tây Đà quốc không biết chắc Thiết Thụ Ông đã móc nối Tề Lâm Đế gia thành công chưa, vì vậy không ra tay ngay.
Cho nên đám Lương Nghĩa Hằng mới đến thành Tề Lâm chỉ vì hỏi thăm chuyện này.