Với Thiết Thụ Ông, với Thiết Thụ môn cũng khát vọng có đột phá, không thì Thiết Thụ môn tùy thời bị Tây Đà quốc tiêu diệt, hơn nữa Tây Đà quốc tiêu diệt bọn họ lặng lẽ âm thầm, sẽ không ai hỏi han. Cho nên Thiết Thụ Ông rất nôn nóng muốn có quan hệ với Tề Lâm Đế gia.
- Vậy sao?
Mắt Lương Nghĩa Hằng lạnh lùng nói:
- Đúng là hắn đã lớn tuổi, không còn nhiều thời gian. Trở về khuyên nhủ hắn lo chuẩn bị hậu sự đi, miễn cho tử tôn không thể báo hiếu.
Nói đến đây mắt Lương Nghĩa Hằng lộ sát khí.
Thạch Tẩu hoàn toàn biến sắc mặt, Trầm Hiểu San, Hạ Trần cũng đổi sắc. Đây rõ ràng là uy hiếp, cũng có thể nói là sự thật, chỉ cần thời cơ thích hợp thì Tây Đà quốc chắc chắn sẽ giết Thiết Thụ Ông.
Thạch Tẩu cười xòa:
- Ha ha ha! Quận vương nói đùa, nói đùa.
Thạch Tẩu không muốn bàn sâu hơn về việc này, vẫy tay với Trầm Hiểu San, Hạ Trần:
- Các ngươi mau lại đây bái kiến quận vương.
Trầm Hiểu San, Hạ Trần bất đắc dĩ, dù vô cùng không muốn nhưng đành tiến lên phía trước bái lạy.
Lương Nghĩa Hằng không thèm xem Hạ Trần, gã nhìn Trầm Hiểu San đăm đăm.
Lương Nghĩa Hằng chậm rãi nói:
- Thạch lão đầu, các ngươi không biết điều, chẳng lẽ chuyện này phải chờ thái tử bệ hạ mở miệng sao? Trầm cô nương nhà các ngươi nên sớm đưa tới chỗ thái tử bệ hạ. Thôi, để ta nói thay thái tử bệ hạ.
Lương Nghĩa Hằng cười âm trầm:
- Trùng hợp thái tử bệ hạ đang ở thành Lâm Đế, thái tử bệ hạ ra ngoài bên người không có nha đầu hầu hạ. Trầm cô nương qua đó hầu thái tử bệ hạ, rửa chân, ấm giường. Nếu thái tử bệ hạ ân sủng sẽ lâm hạnh cô nương một đêm.
Lương Nghĩa Hằng thốt lời, ba người Thạch Tẩu biến sắc mặt. Đặc biệt là Trầm Hiểu San, mặt nàng đỏ rực, cực kỳ tức giận.
Vù vù vù vù vù!
Một chiếc bình ngọc ném tới đập thẳng vào mặt Lương Nghĩa Hằng, nhưng gã vung ống tay áo.
Bùm!
Bình ngọc văng ra ngoài đập xuống đất vỡ tan tành.
Hạ Trần nhìn bình ngọc rơi đầy đất, vẻ mặt hoảng sợ hét to một tiếng:
- Bình ngọc năm ngàn vạn!
Bọn họ nhìn hướng ném binh, người ra tay chính là Lý Thất Dạ.
Đám người Thạch Tẩu đứng ngây như phỗng thật lâu không tỉnh hồn, trong phút chốc đập nát bình ngọc năm ngàn vạn, lần này gây họa lớn, chọc thủng trời.
Lương Nghĩa Hằng vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ chỉ là phàm nhân thì ánh mắt lạnh băng lộ ra sát khí đáng sợ:
- Càn rỡ, ngươi là ai!?
Nếu không ở trong thành Tề Lâm thì Lương Nghĩa Hằng sẽ không hỏi câu này, một phàm nhân mà thôi, trực tiếp giết là được.
Lý Thất Dạ lười nhìn Lương Nghĩa Hằng, bình tĩnh nói:
- Trước kia ta chưa giận hãy cút khỏi tầm mắt của ta ngay, nếu không ta đạp nát đầu các ngươi!
- Thứ không biết sống chết!
Bị một phàm nhân nạt làm Lương Nghĩa Hằng không nhịn được, gã dù gì là quận vơng Tây Đà quốc, đám người Thạch Tẩu thấy gã còn phải cung kính, hiện tại một người phàm tục lại dám to tiếng với gã.
Lương Nghĩa Hằng hừng hực sát khí quát đệ tử bên người mình:
- Đi, đánh gãy hai chân hắn kéo lại đây, ta muốn đạp nát đầu hắn!
- Tiểu súc sinh, là ngươi tự tìm đường chết! Dám đụng cham quận vương của chúng ta!
Mấy đệ tử hung tợn đi hướng Lý Thất Dạ, xắn tay áo lên định đánh tàn phế hắn.
Đám người Trầm Hiểu San lấy lại tinh thần, sợ hết hồn:
- Cẩn thận!
Lý Thất Dạ chỉ là phàm nhân, dù hắn có học thức hơn người, đầy bụng kinh luân thì vẫn là phàm nhân, ở trước mặt tu sĩ chỉ là tay trói gà không chặt, bị bắt dễ như chơi.
Lý Thất Dạ lười nhìn bọn họ, tay phải duỗi ra.
Ong ong ong ong ong!
Mảnh đồng đặt trong tủ bát đột nhiên bay ra bám vào cổ tay Lý Thất Dạ.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Bao tay bằng đồng bọc tay phải Lý Thất Dạ, đồng quang phun ra nuốt vào. Trong đồng quan như có ba ngàn thế giới chìm nổi, thần uy vô thượng khiến người run rẩy, dường như thần linh cũng phải quỳ lạy trước thần uy này.
Vận dụng
Lý Thất Dạ không thèm nhìn mấy đệ tử, tay phải đeo bao tay đồng quét qua. Mấy đệ tử bị đánh hộc máu hất văng ra.
Lý Thất Dạ nhìn Lương Nghĩa Hằng, bình tĩnh nói:
- Ta cho ngươi cơ hội ra tay để tránh bị nói là ta không cho ngươi cơ hội.
Nhìn tay Lý Thất Dạ đeo quyền sáo đồng, mặt Lương Nghĩa Hằng trắng bệch, nhưng gã không có lựa chọn khác.
Đinh!
Lương Nghĩa Hằng hét chói tai:
- Tiểu tử, tự tìm đường chết!
Kiếm như bạch luyện chém thẳng vào Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ lười nhìn, tay phải đeo sáo quyền đồng tùy tiẹn đấm một cú.
Bùm!
Trường kiếm vỡ vụn, Lương Nghĩa Hằng bị đấm bẹp dưới đất, máu phun ồ ạt.
Lý Thất Dạ tiến lên dứt khoát đấm vào mặt Lương Nghĩa Hằng, tiếng xương gãy răng rắc.
- A!
Tiếng hét thê lương của Lương Nghĩa Hằng quanh quẩn trong cửa hàng thật lâu.
Khuôn mặt Lương Nghĩa Hằng bị đấm móp mép, nếu Lý Thất Dạ không chừa cho gã một mạng thì một trăm Lương Nghĩa Hằng cũng không đủ sống. Sáo quyền đồng có lực lượng đẳng cấp Đại Đế Tiên Vương, không hạn chế sử dụng loại lực lượng này. Dù ngươi là kẻ chân yếu tay mềm vẫn có thể đánh ra lực lượng Đại Đế Tiên Vương.
Nhưng người có thể cầm được sáo đồng quyền tên Đế Xung ắt hẳn là đẳng cấp Đại Đế Tiên Vương, chỉ một người ngoại lệ, Âm Nha Lý Thất Dạ!
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, chân Lý Thất Dạ giẫm trên khuôn mặt móp méo của Lương Nghĩa Hằng.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Ta không muốn giết người tại đây nên tha cho cái mạng chó nhà ngươi. Trở lại nói với chủ tử của ngươi, không cần biết chủ tử của ngươi là ai, tránh xa người bên cạnh ta, tránh xa nữ nhân của ta ra, không thì ta diệt cả nhà các ngươi!
Lương Nghĩa Hằng giờ như cá nằm trên thớt mặc kệ Lý Thất Dạ xâm lược, hắn muốn lấy mạng gã dễ như chơi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- À mà mới rồi vỡ một bình ngọc năm ngàn vạn Hỗn Độn thạch tính trên đầu ngươi.
Lý Thất Dạ kêu lão chưởng quầy:
- Khoản nợ này hãy đòi Tây Đà quốc, nếu bọn họ không đưa ra thì ép kho mới thôi.
Lão chưởng quầy ngây người tại chỗ, từ khi Đế Xung bao tay Lý Thất Dạ là lão đã rung động. Trong gia tộc bọn họ chỉ có một truyền thuyết, một truyền thuyết tuyên cổ bất diệt, một truyền thuyết như thần thoại.
Lý Thất Dạ làm biếng nói nữa, đá Lương Nghĩa Hằng văng ra, lạnh lùng nói:
- Cút đi!
Lương Nghĩa Hằng không dám hó hé câu nào, mấy đệ tử nâng gã cụp đuôi chạy ra tiệm tạp hóa.
Lý Thất Dạ vươn tay hướng Trầm Hiểu San, nàng ngơ ngẩn lấy cái khăn tay ra đưa cho hắn.
Lý Thất Dạ dùng khăn tay lau kỹ máu dính trên Đế Xung, hắn lau cực kỳ cẩn thận như đang vuốt ve tình nhân.
Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài, cảm thán rằng:
- Đại Đế Tiên Vương đã không cần thứ như vậy, người cần nó lại không cầm được, đành đặt ở đây cho người ngắm, nhưng ít kẻ biết hàng.
Lý Thất Dạ mới nói xong chợt có tiếng đinh đang vang lên, Đế Xung rơi khỏi tay hắn biến về thành mảnh đồng bay về tủ bát đặt tại đó như không có chuyện gì xảy ra.
Ba người Trầm Hiểu San ngây ngẩn thật lâu không tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt khiến người rất rung động, bọn họ không biết nên dùng ngôn ngữ nào để hình dung.