- Đúng vậy!
Đệ tử lấy lại bình tĩnh nói:
- Không biết tôn giá có gì cần?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Đã là sinh nhật của Thượng Thần thì ta đến mừng thọ cho lão nhân gia.
- Cái đó...
Đệ tử kia do dự nói:
- Lão tổ tông đại thọ, không mời khách bát phương.
Đệ tử nói đã rất rõ ràng, tuy là sinh nhật Đạp Tinh Thượng Thần nhưng không mời người ngoài tham gia thọ yến, đệ tử này từ chối rất khéo.
- Ta biết.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Ta là không mời mà đến. Sao? Bành phủ các người không hoan nghênh khách nhân?
- Không dám, không dám!
Nghe Lý Thất Dạ hỏi ngược lại, đệ tử vội chối:
- Bành phủ chúng ta rất vui thấy người trong thiên hạ tiến đến làm khách, không biết tôn giá xưng hô như thế nào, đến từ đâu?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Lý Thất Dạ, chỉ là một tán tu. Tưởng nhớ công tích của Đạp Tinh Thượng Thần nên đặc biệt đến hạ thọ cho Thượng Thần.
Hai đệ tử giữ cửa nhìn nhau.
Đệ tử này nói:
- Xin tôn gái chờ chút để tại hạ đi vào bẩm báo.
Lý Thất Dạ gật đầu, hắn đứng trước phủ ngước nhìn tấm biển cũ trên cửa, nhìn ký tên ‘Minh Nhân’, lòng thầm tan thán. Những chuyện ngày xưa lướt qua nhanh tựa như còn là ngày hôm qua.
Quá khứ dù Minh Nhân Tiên Đế có nhiều ngăn cách với Lý Thất Dạ nhưng trước trái phải rõ ràng thì Minh Nhân Tiên Đế không chút do dự đứng về phía hắn, ủng hộ trước sau như một.
Trước khi chiến dịch săn đế bộc phát là thế, có thể nói Minh Nhân Tiên Đế xông pha chiến đấu, một mình đảm đương một phía trong chiến dịch đó, Minh Nhân Tiên Đế đại chiến với đỉnh Đại Đế của ba tộc Thần, Ma, Thiên.
Đáng tiếc cho đến ngày nay người ngày đều mất, không nhiều cố nhân còn ở lại, Đạp Tinh Thượng Thần là một trong số đó. Đạp Tinh Thượng Thần là một Thượng Thần đi theo bên Lý Thất Dạ trong chiến dịch săn đế.
So với đỉnh Đại Đế, vô địch Cổ Thần thì Đạp Tinh Thượng Thần không bằng, nhưng gã cực kỳ dũng mãnh trong chiến dịch săn đế, chiến đấu đẫm máu.
Đang khi trong lòng Lý Thất Dạ lợi hại cảm thán thì đệ tử đi vào hỏi ý đã trở về.
Đệ tử nói với Lý Thất Dạ:
- Lý công tử, mời vào trong, hạ nhân sẽ sắp xếp chỗ ở cho công tử.
Đệ tử nói xong dẫn đường, Lý Thất Dạ gật đầu đi theo vào Bành phủ. Tuy rằng Lý Thất Dạ là không mời mà đến nhưng với Bành phủ thì đến chúc thọ cho lão tổ tông của mình tức là khách nhân.
Bành phủ sắp xếp tiểu viện cho Lý Thất Dạ cư ngụ, tuy không phải đãi ngộ khách quý nhưng cũng không vắng vẻ, chiêu đĩ rất chu đáo.
Lý Thất Dạ ngụ lại ở Bành phủ, ngay hôm đó hắn mở tờ giấy vàng lão nhân tặng ra, cẩn thận nghiên cứu. Càng nghiên cứ Lý Thất Dạ càng ngạc nhiên.
Làm đạo sư của Tiên Đế, bàn tay đen sau màn trăm ngàn vạn năm chìm nổi, có công pháp nào Lý Thất Dạ chưa từng thấy? Thuật Thiên Mệnh, bí thuật thiên phạt, kỳ thuật viễn cổ, các loại công pháp tuyệt thế vô song Lý Thất Dạ đều đã gặp, có thể nói là đếm không xuể, tùy tiện nói ra tên một môn môn phái đều hù chết người.
Nhưng khi trông thấy tâm đắc lão nhân ghi trên tờ giấy vàng thì Lý Thất Dạ rất ngạc nhiên, hắn thì thào:
- Lão già này ghê gớm thật, từng có tham ngộ như thế, hèn gì Tiên Đế không bị thiên tru giáng xuống. Đổi lại Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế khác e rằng không có cơ hội nhìn rõ ràng, nghiên cứu kỹ thế này.
Lão nhân là một Tiên Đế rất ghê gớm, tuy hiện tại hóa thân phàm nhân nhưng vẫn là một vị Tiên Đế. Huống chi lão là Tiên Đế không bị trúng thiên tru, nên càng có cơ hội dòm ngó trời hơn Tiên Đế khác.
Đổi lại Đại Đế Tiên Vương khác có lẽ mạnh hơn lão nhân nhưng bọn họ không có cơ hội này, bởi vì họ phải tránh né thiên tru, bọn họ trốn vào Tham Tác chi địa, che trời tế đất, không cho thiên tru giáng xuống.
Tâm đắc nghiên cứu của lão nhân cực kỳ ảo diệu, thâm ảo khó hiểu, xem như đẳng cấp lão tổ cũng không thể xem thấu tâm đắc kia. Chỉ tồn tại cỡ như Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế mới nhìn hiểu tâm đắc này.
Lý Thất Dạ cẩn thận đọc phần tâm đắc đó, tham ngộ kỹ càng. Tờ giấy vàng chỉ ghi chép tâm đắc, không dính dáng gì đến công pháp, chiêu thức nên khi Lý Thất Dạ tham ngộ kỹ thì nhiền lần thôi diễn tâm đắc. Lý Thất Dạ muốn thôi diễn tâm đắc thành một môn công pháp tuyệt thế vô song.
Lý Thất Dạ ở lại Bành phủ đến ngày thứ hai liền có một thanh niên đến tìm. Thanh niên khá trẻ chỉ chừng hai mươi tuổi, mặc đồ trang trọng, mặt mày tuấn tú, cử chỉ thành thạo. Mặc dù biểu tình cũng nghiêm nghị nhưng gã còn rất trẻ, nét mặt già dặn nghiêm túc toát ra chút thanh xuân.
Người trẻ tuổi thấy Lý Thất Dạ liền chắp tay nói:
- Lý huynh đến khiến Bành phủ rạng rỡ hẳn lên, tiểu đệ bận việc vặt không thể từ xa nghênh đón, thất lễ, thất lễ.
Người trẻ tuổi cực kỳ khách sáo với Lý Thất Dạ, vừa vào cửa liền bước nhanh tới, hơi khom lưng, thái độ nhiệt tình.
Lý Thất Dạ mỉm cười gật nhẹ đầu:
- Không mời mà đến, không cần nghênh từ xa.
Người trẻ tuổi nói ngay:
- Tiểu đệ tên Bành Dật, tạm quản lý công việc Bành phủ, có nơi nào chiêu đãi sơ sãi mong Lý huynh thứ lỗi cho.
Người trẻ tuổi này tên Bành Dật, là gia chủ hiện tại của Bành phủ. Bành Dật nghe đệ tử môn hạ báo có một người tên Lý Thất Dạ đến chúc thọ thì thầm giật mình.
Bành Dật còn trẻ đã làm gia chủ khiến Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm.
Không phải Lý Thất Dạ khinh thường người trẻ tuổi, cũng không phải hắn có thành kiến gì thanh niên làm gia chủ thế gia thượng cổ, chẳng qua đây không là dấu hiệu tốt.
Cổ thế gia luôn trầm ổn có thứ tự, bình thường toàn do người kinh nghiệm sóng gió làm gia chủ, đều có tuổi nhất định.
Người mới hai mươi tuổi làm gia chủ cổ thế gia thì chỉ có hai loại tình huống, một là thanh niên này cực kỳ xuất sắc, tài hoa ngút trời, trải qua sóng to gió lớn, thậm chí là thiên tài tuyệt thế. Hai là gia đạo suy sụp, thế hệ trước điêu linh trước thời gian, trẻ tuổi buộc phải sớm nhận gậy, sớm dối mặt mưa gió.
Hiển nhiên Bành Dật không thuộc lớp người trước, tuy đạo hạnh không tầm thường, thiên phú không tệ nhưng còn kém xa chữ tài năng tuyệt thế. Nếu Bành Dật không phải thiên tài tuyệt thế tức là Bành phủ thị gia đạo suy sụp, thế hệ trước điêu linh.
Bị Lý Thất Dạ xem kỹ, Bành Dật hiểu ngay, gã cười nói:
- Tiểu đệ trẻ người non dạ, trưởng bối trong nhà quy ấn nên tiểu đệ đành tạm thời gánh trách nhiệm lớn. Tiểu đệ còn trẻ vô tri, sau này có nơi nào sai sót mong Lý huynh chỉ điểm cho.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Trẻ tuổi cũng là vốn gốc, chỉ cần chịu tích lũy thì tương lai tràn ngập vô số khả năng.
Bành Dật chắp tay nói:
- Lý huynh đã quá khen, tiểu đệ không dám nhận, tiểu đệ xin nhớ kỹ lời vàng tiếng ngọc của Lý huynh.
Lý Thất Dạ cười cười, gật đầu.
Bành Dật đắn đo ngôn từ một lúc rồi cẩn thận nói:
- Không nhiều người biết thọ thần của lão tổ tông nhà ta, Lý huynh có lòng đến chúc thọ khiến Bành phủ rạng rỡ.