Không phải Bành Dật đa nghi nhưng gã cần hết sức cẩn trọng. Vực Ngoại Thiên Thành cách Thanh Châu rất xa, càng rời xa Tề Lâm cảnh, Bành Dật nghe tin tức rất ít nhưng vẫn biết một điều, theo tin gã nghe được thì một người tên Lý Thất Dạ đã giết thái tử của Thiên Hoàng quốc.
Lý Thất Dạ này rất hợp với miêu tả về Lý Thất Dạ kia.
Bành Dật cho rằng người dám giết Thiên Hoàng Thái Tử thì tuyệt đối là hung nhân. Thiên Hoàng Thái Tử là truyền nhân của đế thống tiên môn, càng là tiểu cữu tử của Kim Qua, người bình thường ai dám chọc vào gã? Càng không nói tới giết Thiên Hoàng Thái Tử trước mắt công chúng.
Người tên Lý Thất Dạ này giết Thiên Hoàng Thái Tử, không phải hung nhân thì là gì?
Giờ Lý Thất Dạ xuất hiện trong Bành phủ, chúc thọ cho Đạp Tinh Thượng Thần lão tổ tông của bọn họ, điều này làm Bành Dật thầm lo lắng.
Mấy hôm nữa là thọ thần của lão tổ tông bọn họ, nhưng vì các loại lý do, lão tổ tông còn chưa trở về, vẫn độn ẩn lánh đời trong Tham Tác chi địa, tử tôn bọn họ không cách nào chúc thọ ngay trước mặt đành tổ chức yến hội nhỏ trong nhà.
Bành phủ bọn họ không bằng trước kia, xuống dốc nhiều nên nhóm Bành Dật không mời người ngoài, chỉ có tử tôn tụ họp trong nhà, chúc mừng từ xa cho lão tổ tông.
Hiện tại Lý Thất Dạ không mời mà đến, Bành Dật thầm lo lắng, hung nhân này thật sự đến vì chúc thọ hay có mục đích khác?
Lý Thất Dạ nhìn sơ liền hiểu suy nghĩ của Bành Dật, hắn cười nói:
- Yên tâm, ta thật lòng đến chúc thọ, những gì Đạp Tinh Thượng Thần làm cho bách tộc đáng để người tôn kính.
- Không, không, không, Lý huynh hiểu lầm, tiểu đệ không có ý đó, tiểu đệ chỉ tò mò!
Bị Lý Thất Dạ vạch thẳng mặt làm Bành Dật lúng túng, dù gì gã còn rất trẻ, da mặt hơi mỏng.
Lý Thất Dạ bật cười, hắn lấy ra một hộp báu, thản nhiên nói:
- Đạp Tinh Thượng Thần độn ẩn lánh đời, ta không quấy rầy. Đây là chút quà nhỏ coi như tấm lòng của ta.
Bành Dật ngạc nhiên, vội nhận lấy hộp báu mở ra xem, gã hóa dá. Từ hộp báu tỏa mùi hương thơm, ai ngửi một hơi liền lâng lâng như bay, toàn thân thoải mái, trong khoảnh khắc đó đả thông kinh lạc toàn thân.
Khi mở hộp báu ra loáng thoáng tiếng rồng ngâm, dù không thể thấy thứ bên trong nhưng ngửi mùi hương, nghe tiếng rồng ngâm liền biết thứ đựng trong hộp báu không tầm thường.
Bành Dật tỉnh táo lại, hút ngụm khí lạnh khó tin hỏi:
- Đây... Đây... Là Long Chi trong truyền thuyết?
Bành phủ không bằng trước kia nhưng dù gì là cổ thế gia, Bành Dật là người biết hàng. Bành Dật chưa từng thấy Long Chi thật sự nhưng thứ này giống y như trong sách miêu tả.
Long Chi là vật báu vô giá, là chi của chân long chứ không phải ngụy long như mãng xà, giao long.
Có thể nói chi của chân long là vật chuyên cho Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế hưởng dùng.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Đúng vậy, vội vàng ra cửa nẻn chỉ mang theo một khối nhỏ. Món quà nhỏ bình thường không đủ thành kính ý.
Long Chi là vật vô giá nhưng chẳng là gì với Lý Thất Dạ, trước không nói hắn diệt những cự vô bá đế thống tiên môn như Phi Tiên giáo,được vô số báu vật trong đó, dù là kho báu trong Cửu Giới của hắn cũng đủ hù chết người.
Lý Thất Dạ đến Đệ Thập Giới chỉ mang theo ít đồ tốt để chuẩn bị khi cần thì dùng.
Lời của Lý Thất Dạ làm Bành Dật hóa đá:
- A...
Giọng điệu này đúng là tuyệt thế vô song, giống như Đại Đế Tiên Vương.
Long Chi là cái gì? Là chi của chân long, giá vô song, Thượng Thần bình thường chưa chắc hưởng dụng được. Chỉ Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Tiên Đế mới có tư cách dùng thứ này.
Giờ Lý Thất Dạ nói vội đi ra ngoài nên chỉ mang theo khối nhỏ, chỉ là quà nhỏ tầm thường, câu nói rất bá khí.
Đó là Long Chi, thứ tốt mà Thượng Thần bình thường nhìn thấy cũng sẽ chảy nước miếng. Đồ tốt như vậy từ miệng Lý Thất Dạ chỉ là món quà nhỏ không đáng gì.
Bành Dật không cảm thấy Lý Thất Dạ huênh hoang, chỉ cảm giác hắn quá là nhà giàu mới nổi, tùy tay tặng một hộp Long Chi. Người như thế giàu đến không có bằng hữu, cái gì Đế Tử, Thần Nữ so với Lý Thất Dạ rộng rãi tiêu xài cũng bị lu mờ.
Bành Dật tỉnh táo lại, không dám nhận hộp Long Chi:
- Cái... Đó... Nó quá quý trọng.
Thứ này rất quý trọng, Bành Dật nâng hai tay cảm giác tay run run.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt dặn dò:
- Nhận lấy đi, không phải đưa cho ngươi mà là Đạp Tinh Thượng Thần.
Bành Dật hít sâu, trịnh trọng cất hộp Long Chi.
Bành Dật vái hướng Lý Thất Dạ:
- Tiểu đệ xin nhận thay lão tổ tông, hôm nào nhất định sẽ thay Lý huynh giao cho lão tổ tông. Lý huynh tặng hậu lễ như vậy tiểu đệ vô cùng cảm kích, Bành gia cũng rất cảm kích.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Chỉ là món quà nhỏ, công lao vất vả của Đạp Tinh Thượng Thần xứng đáng nhận chút quà mọn này.
Bành Dật không hiểu ẩn ý trong câu nói của Lý Thất Dạ, gã còn tưởng hắn đơn giản kính ngưỡng lão tổ tông, dù sao lão tổ tông của bọn họ từng tham gia chiến dịch săn đế, có thể nói là công lao sự nghiệp hiển hách, được bách tộc tôn kính.
Bành Dật mời Lý Thất Dạ đi dạo một vòng Bành phủ:
- Lý huynh mới đến Bành phủ, để tiểu đệ làm tròn tình chủ nhân được không?
Lý Thất Dạ cười đồng ý ngay, Bành Dật liền dẫn đường, giải thích bố cục, một số truyền kỳ về Bành phủ.
Diện tích Bành phủ rất rộng, cả tòa nhà cổ xưa, mỗi lầu các, cổ điện đều có lai lịch, truyền kỳ của nó.
Bành Dật rất nhiệt tình, mang Lý Thất Dạ đi dạo nhiều nơi, kể cho hắn nghe truyền kỳ của nhiều Bành gia.
Thật ra Bành Dật không dẫn đi dạo thì Lý Thất Dạ hiểu từng đóa hoa ngọn cỏ, nào là đường nào là thính của Bành phủ còn hơn gã. Trước kia Lý Thất Dạ hay ngụ ở Bành phủ.
Dù vậy khi Bành Dật cẩn thận mà nhiệt tình giới thiệu thì Lý Thất Dạ vẫn mỉm cười lắng nghe.
Lý Thất Dạ theo Bành Dật đi dạo Bành phủ, thuận miệng hỏi:
- Đạp Tinh Thượng Thần có từng trở về không?
Tính ra thì đã lâu rồi Lý Thất Dạ chưa gặp Đạp Tinh Thượng Thần, nhưng hắn không định quấy rầy Đạp Tinh Thượng Thần ở ẩn sâu trong Tham Tác chi địa.
Lý Thất Dạ thuận miệng hỏi làm Bành Dật do dự, biểu tình quái dị, gã không đáp ngay.
Lý Thất Dạ pháp nhãn như đuốc, nhận ra ngay sắc mặt Bành Dật thay đổi.
Lý Thất Dạ ung dung hỏi:
- Có cái gì không ổn sao?
Bành Dật do dự một chút, nhẹ giọng hỏi:
- Lý huynh không nghe vài tin sao?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Trước kia ta đọc sách thánh hiền, rất ít hỏi việc ngoài khung cửa, không hiểu nhiều các hỗn loạn trên đời.
Bành Dật không nghi ngờ gì:
- Thì ra là vậy.
Bành Dật trầm ngâm một lúc, nói:
- Mấy năm gần đây xảy ra việc lớn, lão tổ nhà ta từng xuất thế.
Lý Thất Dạ nhìn nét mặt của Bành Dật liền nhận ra manh mối, con ngươi co rút:
- Chiến tranh!
Bành Dật cười khổ nói:
- Đúng vậy!