Cô Độc Kiếm Thần, Vân Thiêm, là lão tổ mạnh nhất Kiếm Trủng, là một vị Chân Thần cửu trọng thiên, mạnh hơn Truy Phong Thần Ẩu rất là nhiều. Vả lại Cô Độc Kiếm Thần khổ luyện kiếm đạo cả đời, có thể nói đã đạt tới một độ cao hiếm thấy ở phương diện kiếm đạo. Chính vì vậy có lời đồn rằng kiếm đạo của Cô Độc Kiếm Thần là vô địch, cuộc đời rất ít khi đánh quá ba kiếm.
Vì vậy có người suy đoán rằng, tuy Cô Độc Kiếm Thần là Chân Thần cửu trọng thiên, thế nhưng dựa vào kiếm đạo mạnh không gì bằng của hắn, hắn có thể đối đầu với tồn tại vừa trở thành bất hủ.
Điều tiếc nuối duy nhất của Cô Độc Kiếm Thần đó là hắn không có tu luyện công pháp hạt nhân của Kiếm Thánh, bằng không thì hắn sẽ có cơ hội kế thừa vô thượng kiếm đạo của Kiếm Thánh.
- Ta muốn nhìn thử khoái kiếm của hắn.
Lúc này hai mắt Cô Độc Kiếm Thần phát sáng, nét mặt hăng hái.
Cô Độc Kiếm Thần cực kỳ say mê kiếm. Chuyện hắn thích làm nhất không phải là khiêu chiến cao thủ trong thiên hạ, mà là luận bàn kiếm đạo với cường giả kiếm đạo trong thiên hạ.
Vốn dĩ Cô Độc Kiếm Thần không quản chuyện của Kiếm Trủng, thế nhưng hắn nghe tin tức Kiếm Tôn truyền về nói rằng Lý Thất Dạ khoái kiếm vô địch, để cho Cô Độc Kiếm Thần sáng mắt, vì vậy xuất thế, vì khoái kiếm của Lý Thất Dạ mà đi tới nơi này.
Kiếm Tôn mời tới Cô Độc Kiếm Thần là vì để đối phó Lý Thất Dạ. Ngay cả Truy Phong Thần Ẩu cũng thất bại, vì vậy Kiếm Tôn cân nhắc mãi, ngoại trừ bất hủ ra thì Kiếm Trủng chỉ có mỗi mình Cô Độc Kiếm Thần là có thể phân cao thấp với Lý Thất Dạ.
Kiếm Tôn cũng biết địa vị chưởng môn như hắn cũng không có cách nào mời nhân vật như Cô Độc Kiếm Thần, vì vậy nhấn mạnh Lý Thất Dạ khoái kiếm vô địch, kiếm đạo tuyệt thế vô song, để cho Kiếm Thần sáng mắt, vì vậy xuất thế.
Đương nhiên, Cô Độc Kiếm Thần xuất thế không phải vì ân oán của Kiếm Tôn, hắn chỉ muốn mở mang khoái kiếm vô địch của Lý Thất Dạ, hắn muốn phân cao thấp kiếm đạo với Lý Thất Dạ.
- Lý Thất Dạ, đây chính là vô địch lão tổ của Kiếm Trủng bọn ta, kiếm đạo vô địch, hôm nay muốn lãnh giáo khoái kiếm vô địch của ngươi.
Kiếm Tôn đứng dậy, nói lạnh lùng. Hắn cố ý nhấn mạnh bốn chữ "khoái kiếm vô địch".
Thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
- Công tử chúng ta tạm thời không có hứng thú.
Lúc này Vũ Băng Ngưng khiêm tốn từ chối. Nàng hy vọng tìm cớ kéo dài thời gian, không muốn mọi người biết Lý Thất Dạ đang nhập định ngộ đạo.
- Hừ, khẩu khí thật lớn.
Kiếm Tôn lạnh lùng hừ, nói:
- Cô Độc Kiếm Thần của bọn ta chính là Chân Thần cửu trọng thiên...
- Công tử của chúng ta có gì phải sợ, ngay cả Chân Thần tám tầng cũng tùy tiện giơ tay là đuổi được.
Vũ Băng Ngưng phủi tay, cắt lời Kiếm Tôn.
Vũ Băng Ngưng kiêu ngạo như vậy là vì muốn gây náo động bầu không khí, để Kiếm Tôn lầm tưởng Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng tại chỗ là đang tỏ vẻ xem thường kẻ địch của hắn.
Trên thực tế, trước kia Lý Thất Dạ cũng gần như vậy. Hắn thường hay nhắm mắt dưỡng thần, xem thường chúng địch.
Bây giờ Lý Thất Dạ ngồi yên xếp bằng tại chỗ, trong thời gian ngắn Kiếm Tôn không nghĩ tới chuyện Lý Thất Dạ ngồi đó nhập định ngộ đạo, mà còn tưởng rằng Lý Thất Dạ đang kiêu ngạo ngồi yên, xem thường tất cả mọi kẻ địch. Dù sao, trước đó Lý Thất Dạ cũng làm như vậy.
Thái độ cùng lời nói của Vũ Băng Ngưng khiến cho sắc mặt của Kiếm Tôn hết sức khó coi, thế nhưng nhất thời không thể phản bác lại. Bởi vì Vũ Băng Ngưng nói thật, mới đó không lâu, Lý Thất Dạ còn nhấc tay trấn áp Truy Phong Thần Ẩu.
- Hừ ---
Ngay khi Kiếm Tôn nghẹn lời thì có tiếng hừ lạnh vang lên, một người lạnh lùng nói rằng:
- Nói vậy nữ võ thần đã hoàn toàn phản bội Chu Tương võ đình, nương nhờ vào tên ma đầu này.
Lúc này lại có một đám người đi tới, người tới chính là Bàn Long công tử của Bàn Long đạo thống. Hơn nữa Bàn Long công tử không tới đây một mình mà là mang theo hơn một trăm ông lão tới cùng. Trong đó, đa số đều là lão tổ của Bàn Long đạo thống, đều là Chân Thân, thậm chí còn có Chân Thần đăng thiên.
- Bàn Long công tử, ta có phản bội Chu Tương võ đình hay không thì cũng là chuyện riêng của Chu Tương võ đình. Nếu như Bàn Long công tử muốn quản chuyện nhà người khác thì trước tiên nên lau chùi sạch sẽ chuyện cũ của Bái Nguyệt giáo đi. Khi nào cái mông của mình sạch cứt thì hẵng chỉ trích cái mặt của người khác dính bùn.
Vũ Băng Ngưng nói lạnh lùng, không hề khách khí, không hề nể nang mặt mũi.
Rất hiển nhiên, nữ võ thần không phải là hư danh. Một khi nàng đã hung hăng rồi thì sẽ cực kỳ hung hăng, không sợ bất luận kẻ nào, khinh thường quần hùng.
- Ngươi ---
Vũ Băng Ngưng nói vậy thì chả khác gì vả mặt Bàn Long công tử, cũng vả mặt Bàn Long đạo thống, không, là vả mặt Bái Nguyệt giáo. Không ít lão tổ của Bàn Long đạo thống căm tức nhìn Vũ Băng Ngưng, thế nhưng lại không thể làm gì hơn, dù sao Bái Nguyệt giáo thực sự có một đoạn lịch sử tu hú chiếm tổ thước không hề vẻ vang.
- Vũ cô nương, đã lâu không gặp.
Ngay khi Bàn Long công tử tức giận không nói ra lời thì có một ông lão ở phía sau lưng Bàn Long công tử đi tới. Ông lão này vừa đi tới, ánh sáng rọi xuống mặt đất, ánh sáng giống như dòng nước chảy xuôi trên mặt đất.
Ông lão này có ngàn cánh tay, mỗi cánh tay đều giang rộng, giống như có thể đánh nổ toàn bộ thiên địa vậy. So với cánh tay của hắn thì Bàn Long công tử còn thua xa.
- Thiên vương, đã lâu không gặp.
Đối mặt với ông lão này, Vũ Băng Ngưng vẫn cư xử bình thản, chỉ gật đầu, nói chậm.
- Vạn Tí Thiên Vương ---
Khi nghe Vũ Băng Ngưng gọi "thiên vương", Lăng Tịch Mặc nghĩ ngay tới một người, không khỏi thất thanh, lập tức che miệng của mình.
Vạn Tí Thiên Vương... không sai, ông lão này chính là Vạn Tí Thiên Vương tiếng tăm lừng lẫy của Bàn Long đạo thống, cũng từng là lão tổ từng tham gia liên quân tấn công Cuồng Đình.
Hôm nay hắn xuất hiện ở nơi này chính là vì Lý Thất Dạ.
Ngày đó liên quân thảm bại dưới tay Lý Thất Dạ, Vạn Tí Thiên Vương rất không cam lòng. Dù sao bọn họ đều cho rằng lý do liên quân thua dưới tay Lý Thất Dạ là bởi vì Lý Thất Dạ có được thiên thời địa lợi. Nếu như Lý Thất Dạ không nắm giữ đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống thì liên quân tuyệt đối sẽ không thất bại thảm hại như vậy.
Chính vì vậy, sau khi biết Lý Thất Dạ xuất hiện ở Kim Tiễn Lạc Địa thì Vạn Tí Thiên Vương vừa chữa thương xong lập tức vượt qua ngàn tỉ dặm đi tới nơi này, hắn muốn tìm Lý Thất Dạ rửa sạch sỉ nhục.