Huống chi, Vạn Tí Thiên Vương cho rằng chỉ cần Lý Thất Dạ không nắm giữ đạo nguyên thì hắn sẽ có cơ hội đánh bại Lý Thất Dạ. Dù sao thực lực của Chân Thần đăng thiên như hắn cũng tuyệt đối không hề tầm thường.
Vạn Tí Thiên Vương nhìn Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng, sau đó nhìn Vũ Băng Ngưng, nói chậm:
- Vũ cô nương, đừng quên rằng xưa nay chánh tà không thể sống chung với nhau. Vũ cô nương là truyền nhân của Chu Tương võ đình, cần phải giữ vững lập trường của mình.
- Như thế nào là chính, như thế nào là tà?
Vũ Băng Ngưng nói lạnh nhạt:
- Thiên vương chớ quên thỏa thuận ngày đó ký kết. Nếu như tất cả đạo thống đều ký thì cũng có nghĩa đã thừa nhận thỏa thuận này. Nếu tất cả đạo thống đều thừa nhận thì cách nói ma giáo tà ác từ đâu mà có? Lẽ nào thiên vương định phủ nhận chữ ký ngày đó sao?
- Đương nhiên không phải vậy.
Vạn Tí Thiên Vương lắc đầu nói:
- Ta không có phủ nhận phần thỏa thuận này. Thế nhưng, chúng ta không thể vì thế mà bất cẩn, cẩn thận là trên hết, không để người khác mê hoặc, lời này cũng rất thích hợp với Vũ cô nương.
- Ý tốt của thiên vương, ta chân thành ghi nhớ.
Vũ Băng Ngưng lạnh nhạt nói:
- Lựa chọn của ta, không cần thiên vương phải bận tâm. Nếu như thiên vương không còn chuyện gì nữa thì hãy đi về đi.
Đám người Bàn Long công tử không chen lời, bởi vì năm đó Vũ Băng Ngưng từng tham gia liên quân. Nói cách khác, Vũ Băng Ngưng có tư cách nói chuyện ngang hàng với nhân vật như Vạn Tí Thiên Vương. Trái lại, Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn không có tư cách này.
Lúc này đã có không ít người đi tới nơi này. Có không ít lão tổ đạo thống có hiểu biết về Tệ Thú Thành, vì vậy sau khi rời tệ thú thì đi tới dãy núi này. Bọn họ muốn thử vận may, xem thử xem có thể có được thú đản tuyệt thế vô song hay không. Bởi vì có lời đồn kể rằng Chân Đế có được thú đản ở ngay trong dãy núi này.
Sau khi những cường giả này đi vào dãy núi thì nhanh chóng phát hiện được tình huống ở nơi này, nhất thời khiến cho không ít cường giả quan tâm, rất nhiều cường giả đứng xa quan sát.
- Muốn đánh nhau.
Nhìn thấy Kiếm Trủng cùng Bàn Long đạo thống có nhiều lão tổ như vậy, có cường giả nói nhỏ.
Mọi người hiểu Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn tuyệt đối sẽ không nuốt trôi cơn giận này, tìm cứu binh là chuyện sớm muộn. Bây giờ lão tổ của hai đạo thống đều có mặt, cũng có nghĩa một hồi đại chiến sắp sửa bắt đầu.
Vạn Tí Thiên Vương bất mãn thái độ hùng hổ dọa người của Vũ Băng Ngưng, hắn hừ nhẹ, nói chậm:
- Vũ cô nương, ngươi làm quá phận rồi, hành động của ngươi quá hùng hổ dọa người, có hơi quá phận.
Bất luận như thế nào thì Vạn Tí Thiên Vương cũng ngang hàng với Truy Phong Thần Ẩu, thực lực chưa chắc đã yếu hơn Truy Phong Thần Ẩu là bao. Bây giờ Vũ Băng Ngưng nói như vậy, làm hắn không thích, dù sao hắn cũng là trưởng bối.
- Thiên vương, ta đã nể tình cảm lắm rồi.
Vũ Băng Ngưng lạnh nhạt nói:
- Nếu như ta quá phận hơn chút nữa thì giờ này chính là lúc thiên vương nên trả lợ, thiên vương còn mắc nợ ta!
Vũ Băng Ngưng không có nói thẳng, mà chỉ nói chút chút hăm dọa.
Vạn Tí Thiên Vương nghe vậy, sắc mặt thay đổi. Đúng là hắn mắc nợ Vũ Băng Ngưng. Ngày đó liên quân đánh vào Cuồng Đình đạo thống, tất cả bọn họ đều trở thành tù nhân. Lúc đó Lý Thất Dạ thật sự muốn chặt đầu bọn họ, bọn họ thật sự có thể chết hết ở Cuồng Đình.
Sau đó dưới sự điều hòa của Cuồng Ngưu Minh Tổ cùng Đan Vương thì Lý Thất Dạ mới dừng tay, mới giao dịch, món hàng giao dịch là Vũ Băng Ngưng ở lại Cuồng Đình đạo thống làm con tin.
Có thể nói, đám lão tổ bọn họ đúng là nợ Vũ Băng Ngưng một ân tình. Đám người bọn họ có nhiều lão tổ mạnh mẽ như vậy thế mà cuối cùng lại để một cô gái ở lại làm con tin, chuyện này không hề vẻ vang chút nào.
Vì vậy, khi Vũ Băng Ngưng nói tới chuyện này, Vạn Tí Thiên Vương không muốn nói thêm về chuyện này. Dù sao, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ trở thành trò cười.
- Thôi.
Vạn Tí Thiên Vương nói chậm:
- Đã như vậy thì ta sẽ không làm khó Vũ cô nương. Thế nhưng chuyện Cuồng Đình, Vũ cô nương không thể ngăn cản được.
Vũ Băng Ngưng lạnh nhạt nói:
- Cám ơn thiên vương.
Vạn Tí Thiên Vương hừ lạnh, không nói gì nữa, chỉ từ từ lui ra đằng sau, vẫn lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ. Tuy hắn nể tình Vũ Băng Ngưng, thế nhưng chỉ cần có cơ hội thì hắn sẽ ra tay với Lý Thất Dạ.
Ngay lúc này, thình lình có tiếng "xuy", một đạo hàn mang thình lình đánh lén Lý Thất Dạ, đâm thẳng vào yết hầu của Lý Thất Dạ.
Hàn mang rất nhanh, Lăng Tịch Mặc không phản ứng kịp, thế nhưng phản ứng của Vũ Băng Ngưng thì còn nhanh hơn nữa. Chỉ nghe "keng", hoa lửa văng tung tóe, Vũ Băng Ngưng cầm kiếm ngăn cản hàn mang đánh lén Lý Thất Dạ.
Trong nháy mắt, trên bầu trời xuất hiện một bóng người, người này chính là người đánh lén.
- Ma Đao thái tử.
Nhìn thấy bóng người xuất hiện, có người giật mình, Lăng Tịch Mặc tái mặt, đưa cơ thể ngăn trước mặt Lý Thất Dạ.
Nàng biết mình không thể nào so với nhân vật như Ma Đao thái tử, thế nhưng lúc khẩn cấp thì nàng có thể lấy cơ thể của mình ngăn cản đao kiếm của kẻ địch.
- Nữ võ thần, chỉ cần là người ta muốn giết thì không ai chạy thoát cả.
Ma Đao thái tử nói lạnh lùng.
- Thật sao?
Vũ Băng Ngưng lạnh lùng, nháy mắt biến mất, không thấy hình bóng.
Ma Đao thái tử am hiểu ám sát, thuật độn hình của hắn vô cùng lợi hại. Thế nhưng lúc này hắn lại không thể phát hiện được Vũ Băng Ngưng.
"Xuy ---" Trong nháy mắt, hàn quang xuất hiện, một đạo hàn quang đâm thẳng tới trái tim của Ma Đao thái tử.
"Vù" Ma Đao thái tử lập tức biến mất, thế nhưng khi hắn biến mất thì có tiếng "phốc" vang lên, hàn quang đâm xuyên hư không, ép Ma Đao thái tử phải hiện hình.
Ma Đao thái tử rùng mình, lại biến mất thêm lần nữa. Thế nhưng khi hắn vừa biến mất thì hàn quang lại đâm xuyên hư không, lại ép hắn phải hiện hình.
- Giết ---
Lúc này, Ma Đao thái tử bị ép không thể nào độn hình, hét lên một tiếng, ma đao tung hoành, phong tỏa toàn bộ không gian.
Thế nhưng Vũ Băng Ngưng lại biến mất không thấy hình bóng. Chớp mắt, hàn quang lóe lên, hàn kiếm nhắm thẳng tới yết hầu của Ma Đao thái tử.
Ma Đao thái tử hét dài, ma đao ngút trời, thế nhưng trong nháy mắt hàn kiếm lại biến mất.
Mấy lần như vậy, cuối cùng một tiếng "xuy" vang lên, máu tươi văng tung tóe, Vũ Băng Ngưng xuất quỷ nhập thần, Ma Đao thái tử bất cẩn trúng một kiếm. Tuy vết thương rất nông, không gây tổn thương tới chỗ yếu hại, thế nhưng lại đả kích Ma Đao thái tử rất nặng.