- Ta chỉ cần hai ngày.
Thiếu nữ siết chặt nắm đấm, giọng nói của nàng có mấy phần van xin. Lúc này, nàng không còn lựa chọn nào cả.
- Hai ngày cũng không được.
Binh Trì Cao lắc đầu, dừng một lát, nói rằng:
- Thế nhưng cũng không phải không có cách.
- Cách gì?
Nghe thấy có thể thay đổi, thiếu nữ hỏi ngay.
- Khi ta tới đây, có lão nhân trong tộc căn dặn, nể tình tổ tiên trên trời, đường muội có thể chuộc lại phần sản nghiệp này. Chỉ cần đường muội chuộc lại thì phần sản nghiệp này sẽ thuộc về đường muội mãi mãi.
Binh Trì Cao nói.
- Chuộc lại...
Nghe vậy, thiếu nữ chấn động. Đây là chuyện mà nàng cầu còn không được, nàng nói ngay:
- Chuộc như thế nào?
- Chuyện này...
Binh Trì Cao sờ cằm, nói rằng:
- Lão tổ trong tộc có nói, nghe nói còn có một tờ thủ pháp lưu lại, chỉ cần đường muội giao tờ thủ pháp này ra thì sản nghiệp nơi này sẽ thuộc về đường muội. Gia tộc cũng sẽ không bạc đãi đường muội, sẽ tặng thêm một phần sản nghiệp ở đế đô, giúp đường muội nửa đời sau không lo cơm áo.
Nghe vậy, thiếu nữ cùng Thiết thúc biến sắc, hai người lui về sau một bước.
Thiếu nữ hít sâu một hơi, nói lạnh lùng:
- Ta nghe không hiểu gì hết, chúng ta cũng không có tờ thủ pháp gì cả. Năm đó trưởng bối nên giao ra cái gì thì đã giao ra hết cái đó, không có giấu diếm gì hết.
- Nếu thật là như vậy thì ta cũng hết cách rồi.
Binh Trì Cao cười lạnh, nói lạnh lùng:
- Đã như vậy, vậy thì đành phải mời đường muội cút xéo.
Khuôn mặt thiếu nữ lúc trắng lúc xanh, nắm đấm run rẩy, thế nhưng nàng không thể thay đổi được gì hết.
- Nếu như đường muội không cút.
Binh Trì Cao nhún vai, nói rằng:
- Người đâu, giúp tiểu thư cút xéo cho ta.
Nói xong thì hắn cười gằn.
- Ngươi dám...
Thiếu nữ quát lạnh.
- Có gì không dám?
Binh Trì Cao cười lạnh, nói rằng:
- Đường muội, các ngươi chẳng còn gì hết. Tội mà năm đó dòng dõi các ngươi phạm phải chính là tội lớn. Lão tổ không xóa tên các ngươi đã là nể tình tổ tiên Phá Binh Chân Đế lắm rồi. Đường muội cảm thấy trong gia tộc còn có người sẽ nói giúp các ngươi hay sao? Đường muội, không phải ta đây bỏ đá xuống giếng, mà là dòng dõi của các ngươi xong đời rồi!
Thiếu nữ ngơ ngác đứng tại chỗ, sắc mặt trắng nhách.
- Chuyển...
Binh Trì Cao vung tay, quát lên.
- Con ruồi từ đâu bay tới, kêu réo ong ong hoài quỷ, quấy rầy nhã hứng của ta.
Lúc này, Lý Thất Dạ nãy giờ quan sát binh khí treo trên tường nói lười biếng, chậm rãi xoay người lại.
Khi Binh Trì Cao dẫn theo đệ tử đi tới nơi này thì hắn không thèm nhìn tới Lý Thất Dạ.
Lúc này, Binh Trì Cao nhìn Lý Thất Dạ, chỉ là một thanh niên bình thường mà thôi, cho dù có tu luyện, thế nhưng cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, hắn lập tức bỏ qua Lý Thất Dạ.
Dù sao Binh Trì Cao tới từ nơi khác, thế nên hắn không biết hỗn thế ma vương Lý Thất Dạ.
- Tiểu tử, cút ra ngoài! Binh Trì thế gia đang làm việc ở nơi này, dám phá hỏng việc của Binh Trì thế gia thì chính là tội chết!
Binh Trì Cao lạnh lùng quát lên, căn bản không lọt mắt Lý Thất Dạ.
Binh Trì Cao kiêu căng như vậy cũng không phải là chuyện lạ. Dù sao Lý Thất Dạ chỉ là một tiểu tu sĩ yếu ớt mà thôi. Huống chi Binh Trì thế gia là ngũ cường của Cửu Bí đạo thống, hắn là đệ tử trực hệ của Binh Trì thế gia, thế nên làm sao lọt mắt tiểu tu sĩ yếu ớt như Lý Thất Dạ chứ.
- Nếu như ta không cút thì sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười.
- Không cút...
Binh Trì Cao đánh giá Lý Thất Dạ, ánh mắt uy nghiêm, nói lạnh lùng:
- Vậy thì đánh gãy hai chân của ngươi, để ngươi bò ra bên ngoài.
- Hung dữ như vậy sao, còn có vương pháp không?
Lý Thất Dạ tỏ vẻ sợ hãi, nhún vai một cái.
- Vương pháp?
Binh Trì Cao mỉm cười, nói lạnh lùng:
- Ngươi cũng không nhìn xem ngươi đang đối đầu với ai? Binh Trì thế gia chúng ta chính là vương pháp!
- Ha ha ha...
Lý Thất Dạ mỉm cười, vỗ tay cười lớn, nói rằng:
- Đúng là quá thú vị, ở Quát Thương thành mà có người dám ở ngay trước mặt ta nói hắn chính là vương pháp, thiệt là làm ta cười chết mất.
- Giáp Đệ, ngươi nói ta biết, ở Quát Thương thành... không, ở Cửu Bí đạo thống, ai mới là vương pháp.
Lý Thất Dạ cười lớn.
- Thiếu chủ chính là vương pháp.
Trương Giáp Đệ trả lời, lần này hắn không gọi "điện hạ".
- Có nghe không.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:
- Ta chính là vương pháp, vì vậy bây giờ các ngươi cút xéo thì vẫn còn kịp. Bằng không, ta sẽ nghiêm túc xem xét chuyện này.
Binh Trì Cao biến sắc, một tên tiểu bối vô danh thế mà lại dám mạnh miệng trước mặt hắn. Hắn cười rùng rợn, âm u nói rằng:
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng cường long không ép nổi địa đầu xà, đừng tưởng rằng ngươi ở đế đô tìm được chỗ dựa thì thật sự nghĩ rằng mình là ngưu nhân. Binh Trì thế gia bọn họ, có bao giờ coi những gia tộc khác ra gì?
Binh Trì Cao quát với đám người ở bên cạnh:
- Ra tay, đánh gãy hai chân của hắn, để hắn biết được vương pháp của Binh Trì thế gia!
- Tiểu tử, là người tự tìm.
Lúc này, đám người Binh Trì thế gia cười lạnh, vén ống tay áo lên, đưa tay muốn bắt giữ Lý Thất Dạ.
"Ầm..." Bàn tay của bọn họ còn chưa chạm tới Lý Thất Dạ thì chớp mắt đã ngã lăn xuống đất, tiếng xương vỡ vang lên, bọn họ không thể bò dậy nổi.
Trước mặt Trương Giáp Đệ, bọn họ chỉ là sâu kiến mà thôi.
- Giáp Đệ, ngươi làm vậy là không biết ta rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta là ai? Ta chính là thiếu niên hư, thiếu niên hư có nghĩa như thế nào? Thiếu niên như, đương nhiên là nhìn thấy ai ngứa mắt thì sẽ giết sạch bọn họ!
Trương Giáp Đệ không hề nháy mắt, hàn quang lóe lên, chỉ nghe tiếng "phốc" vang lên, máu tươi tung tóe, toàn bộ người của Binh Trì thế gia đầu rơi xuống đất, máu tươi văng khắp mọi nơi.
Những cái đầu này đều trợn trừng hai mắt, ngay cả cơ hội kêu thảm thiết cũng không có.
Nhìn thấy người bên cạnh mình bị giết trong nháy mắt, Binh Trì Cao tái mặt, quát lớn lên:
- Ngươi... ngươi... ngươi là ai?
- Ta hả?
Lý Thất Dạ mỉm cười, chỉ vào mũi mình, nói rằng:
- Ta chính là vương pháp, là vương pháp của Cửu Bí đạo thống!
Nói xong thì đi về phía Binh Trì Cao.
- Ngươi... ngươi... ngươi đừng qua đây...
Nhìn Lý Thất Dạ, Binh Trì Cao sợ sệt, xoay người bỏ chạy.
"Ầm" Binh Trì Cao chưa trốn được hai bước thì đã ngã lăn xuống đất, không bò dậy nổi.
- Ài, tại sao lại có người tự nhận là vương pháp ở trước mặt của ta chứ?