Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười, đi tới, nhấc chân đạp lên lồng ngực Binh Trì Cao. Chỉ nghe "răng rắc", lồng ngực sụp xuống, xương ngực bị giẫm gãy, Binh Trì Cao phun máu tươi.
Lý Thất Dạ ngồi xổm xuống, nhìn Binh Trì Cao, cười tủm tỉm nói rằng:
- Biết tại sao ngươi còn sống không?
- Ngươi đừng làm bậy, ta chính là đệ tử của Binh Trì thế gia, ngươi mà dám làm bậy thì Binh Trì thế gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Binh Trì Cao bị dọa mất hồn mất vía.
- Binh Trì thế gia.
Lý Thất Dạ móc lỗ tai, mỉm cười nói với Trương Giáp Đệ:
- Há, ta nhớ ra Binh Trì thế gia rồi. Giáp Đệ, ông lão của Binh Trì thế gia gọi là gì nhỉ, gọi là, gọi là, gọi là lão tổ chí tôn thì phải. Ta cảm thấy hắn khoác lác lắm, chút bản lĩnh ấy mà cũng tự xưng là lão tổ chí tôn của Binh Trì thế gia.
- Là Binh Trì Tuyệt Tôn.
Trương Giáp Đệ nói chậm.
Lão tổ chí tôn Binh Trì thế gia mà Lý Thất Dạ nói tới chính là một trong năm lão tổ chí tôn trước đó gặp mặt Thái Thanh Hoàng.
- Há, đúng, đúng, không sai, chính là ông lão gọi là Binh Trì Tuyệt Tôn.
Lý Thất Dạ vỗ tay, cười nói:
- Chính là hắn, không sai, cuối cùng ta cũng nhớ ra rồi.
Lý Thất Dạ nói vậy làm cho Binh Trì Cao sợ hãi, ngay cả thiếu nữ cùng Thiết thúc cũng cảm thấy sợ sệt. Bọn họ biết Lý Thất Dạ là hỗn thế tiểu ma vương, thế nhưng lại không hề biết lai lịch của Lý Thất Dạ. Trên thực tế, không ai ở Quát Thương thành biết cả.
Thế nhưng bây giờ Lý Thất Dạ lại gọi thẳng tên của Binh Trì Tuyệt Tôn, đúng là quá dọa người rồi. Binh Trì Tuyệt Tôn chính là lão tổ mạnh nhất của Binh Trì thế gia, là lão tổ chí tôn, cũng là một trong những bất hủ mạnh nhất Cửu Bí đạo thống!
Lão tổ mạnh nhất của Binh Trì thế gia, lão tổ chí tôn của bọn họ, thế mà Lý Thất Dạ lại không hề kiêng kỵ gọi thẳng tên của hắn, còn gọi hắn là ông lão, đúng là quá đáng sợ rồi.
- Không sai, chính là Binh Trì Tuyệt Tôn.
Lý Thất Dạ vỗ vỗ khuôn mặt của Binh Trì Cao, cười nói:
- Quay về nói với Binh Trì Tuyệt Tôn rằng bổn thiếu gia coi trọng bé gái này, nếu như còn chọc bổn thiếu gia không vui thì bổn thiếu gia sẽ diệt Binh Trì thế gia các ngươi!
Lúc này, Binh Trì Cao nào dám nói tiếng "không", hắn đã bị hù dọa hồn bay phách tán rồi.
- Đúng rồi, chúng ta có con dấu nào bá đạo hay không, ta mạnh miệng như vậy, nói không chừng người ta còn tưởng rằng ta chỉ khoác lác thôi.
Lý Thất Dạ thật giống như đang cố nhớ lại, vỗ trán một cái, mỉm cười nói với Trương Giáp Đệ.
Trương Giáp Đệ lấy ra một con dấu, nung thành màu đỏ rồi đưa cho Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Chỉ cần đóng lên thì Binh Trì Tuyệt Tôn sẽ biết là thiếu chủ.
- Vậy thì tốt.
Lý Thất Dạ mỉm cười nhận lấy, đóng con dấu lên trên trán Binh Trì Cao.
- A...
Binh Trì cao đau đớn kêu thảm, cái trán bốc khói xanh, một con dấu được nung đỏ ịn lên trên trán của hắn.
Cuối cùng, một con dấu được in rõ trên trán của Binh Trì Cao, Lý Thất Dạ khá thỏa mãn, vỗ tay cười nói:
- Tay nghề của ta không tồi chút nào.
Sau đó đá Binh Trì Cao, phủi tay nói rằng:
- Cút đi, tha mạng chó của ngươi một mạng.
Binh Trì Cao nào dám dừng lại, xoay người chạy mất dép, ngay cả nói dằn mặt cũng không dám nói.
Sau khi Binh Trì Cao chạy mất dép thì Lý Thất Dạ vỗ tay, đi tới gần thiếu nữ. Thiếu nữ cùng Thiết thúc sợ hãi, liên tục lùi về sau mấy bước, thế nhưng đã không còn chỗ để lui nữa.
- Ta nói rồi, thủ pháp của Phá Binh Chân Đế có một chút chỗ rất đáng xem xét.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm.
Lúc này thiếu nữ cùng Thiết thúc mặt mày trắng xám. Bọn họ không biết hỗn thế tiểu ma vương có lai lịch như thế nào, thế mà lại không coi Binh Trì thế gia vào mắt, thậm chí còn gọi thẳng tên của Binh Trì Tuyệt Tôn.
Lý Thất Dạ đưa tay, nâng cằm của thiếu nữ, cười nói:
- Ngươi gọi là Binh Trì gì?
Thiếu nữ run rẩy, thế nhưng nàng vẫn ngước đầu lên, lấy can đảm nhìn thẳng Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Binh Trì Ánh Kiếm!
- Hậu nhân của Binh Trì Phóng Đãng.
Vừa nghe cái tên này, Trương Giáp Đệ nói:
- Binh Trì Phóng Đãng đúng là có bản lĩnh, tiếc là quá mức ngông cuồng, dám xuất binh khiêu chiến Ngân Bí quân đoàn!
Nghe Trương Giáp Đệ nói vậy, Binh Trì Ánh Kiếm cùng Thiết thúc rùng mình, mặt mày trắng xám. Bọn họ cũng không muốn nhắc tới chuyện này.
Binh Trì Phóng Đãng từng là thiên tài của Binh Trì thế gia, cũng là một cuồng nhân, thiên phú rất cao, đồng thời cũng kiêu căng tự mãn, không phục bất kỳ ai.
Trong một lần xung đột, hắn lớn tiếng đòi khiêu chiến Tôn Lãnh Ảnh, mang binh khiêu chiến Ngân Bí quân đoàn.
Hậu quả có thể tưởng, tuy rằng Binh Trì Phóng Đãng rất mạnh, thế nhưng lại không thể nào so được với Tôn Lãnh Ảnh. Binh đoàn trong tay hắn càng không thể nào bì kịp Ngân Bí quân đoàn, toàn quân bị tiêu diệt.
Lúc đó Binh Trì thế gia sợ đái ra quần, phải biết rằng đây chính là tội lớn diệt môn. Nếu như chuyện này chọc Thái Thanh Hoàng tức giận thì đừng nói là dòng dõi của Binh Trì Phóng Đãng, mà toàn bộ Binh Trì thế gia cũng sẽ bị tiêu diệt.
Thế nhưng Thái Thanh Hoàng thưởng thức sự cuồng ngạo của Binh Trì Phóng Đãng, vì vậy không truy cứu chuyện này.
Thế nhưng trên dưới Binh Trì thế gia bị chuyện này dọa bể mật, thế nên đã thanh tẩy dòng dõi của Binh Trì Phong Đãng, từ đó không còn tin tức gì về dòng dõi của Binh Trì Phóng Đãng.
Phải biết rằng Binh Trì Phóng Đãng chính là hậu nhân của Phá Binh Chân Đế, có huyết thống cực kỳ cao quý! Dòng dõi của bọn họ ở Binh Trì thế gia là một thế lực mạnh mẽ.
Thế nhưng cuối cùng vẫn bị thanh tẩy mất, từ đó về sau, dòng dõi của Binh Trì Thế Gia biến mất không còn tung tích.
Bây giờ Trương Giáp Đệ nói toạc ra lai lịch của bọn họ, hai chủ tớ Binh Trì Ánh Kiếm không sợ hãi tái mặt mới là lạ.
- Ai, ta vốn là thiếu niên hư, tại sao lại trở thành anh hùng cứu mỹ nhân rồi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, cười nói.
Lúc này Binh Trì Ánh Kiếm nín thở, không biết Lý Thất Dạ có ý đồ gì. Nhất là nghĩ tới chuyện Lý Thất Dạ rất thích trắng trợn cướp đoạt dân nữ, nàng cảm thấy tim gan lạnh lẽo.
- Được rồi, đừng nhìn ta như thế. Cho dù hỗn thế tiểu ma vương ta đây rất háo sắc, thế nhưng ta cũng biết xoi mói.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Ta không thích mấy nha đầu thiếu dinh dưỡng.
Nói xong thì đánh giá Binh Trì Ánh Kiếm từ trên xuống dưới.