Đế Bá

Chương 3607: Hoàng Đế Băng Hà (Thượng)

Bị Lý Thất Dạ nói như thế, Binh Trì Ánh Kiếm không biết nên rầu rĩ hay là nên vui mừng nữa, nhưng ít nhất thì hỗn thế ma vương không coi trọng nàng. Tuy nhiên, nàng là con gái, thế mà lại bị hỗn thế tiểu ma vương ghét bỏ như thế, vì vậy nàng không khỏi lườm Lý Thất Dạ một cái, sau đó lại vội vàng rũ mắt nhìn xuống.

Lý Thất Dạ thu tay, mỉm cười, xoay người rời đi, căn dặn Trương Giáp Đệ:

- Giáp Đệ này, ta thích cô nương này, để lại trăm vạn cho cô nương này sắm sửa đi.

Trương Giáp Đệ không hỏi nhiều, đặt một cái túi càn khôn lên trên bàn rồi xoay người đi theo Lý Thất Dạ.

Vung tay chính là trăm vạn. Binh Trì Ánh Kiếm cùng Thiết thúc trợn mắt. Hành vi này phá sản biết mấy, vung tay tặng khơi trăm vạn, cho dù dòng dõi của nàng có cầm quyền Binh Trì thế gia, cho dù nàng có là thiên kim của Binh Trì thế gia thì cũng không tiêu xài xa xỉ như thế. Tiêu xài cỡ này, đúng thật là phá giả chi tử cấp thần.

Khi Binh Trì Ánh Kiếm hoàn hồn lại thì Lý Thất Dạ đã đi xa. Lúc này nàng không có can đảm đuổi theo, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi hỗn thế tiểu ma vương.

Binh Trì Ánh Kiếm đứng tại chỗ, nhất thời bối rối, không biết nên làm gì mới phải.

Sau khi rời khỏi tiệm vũ khí, Trương Giáp Đệ nhìn Lý Thất Dạ, mỉm cười nói rằng:

- Cô nương này cũng rất khá, vì sao điện hạ lại không thu.

- Tại sao phải thu?

Lý Thất Dạ mỉm cười:

- Ta cũng không phải là người thiếu nữ nhân. Cô nương khá như vậy rất là hiếm thấy. Nếu như muốn đưa người ta lên giường thì quá tục.

Trương Giáp Đệ mỉm cười, nói rằng:

- Nói như thế thì điện hạ yêu thích cô nương này rồi?

Hắn đã quen thái độ bình dị gần gũi của Lý Thất Dạ rồi.

Cảm giác khi đi theo Lý Thất Dạ cùng đi theo Thái Thanh Hoàng hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng Lý Thất Dạ bị người ta gọi là hỗn thế tiểu ma vương, là một người xấu cực kỳ khốn nạn trong mắt mọi người. Thế nhưng Trương Giáp Đệ lại không hề thấy xấu, nhiều nhất chỉ là tùy hứng cùng phá sản mà thôi.

Còn Thái Thanh Hoàng thì lại khác, bất kỳ ai ở gần hắn đều cảm thấy nơm nớp lo sợ, một khi hắn giận dữ lên thì ai cũng có thể rơi đầu.

- Yêu thích có rất nhiều loại, yêu thích không có nghĩa là yêu.

Lý Thất Dạ nói:

- Có một số yêu thích, chỉ là cảm giác tán thành mà thôi.

Trương Giáp Đệ mỉm cười, gật đầu không nói nữa.

"Đùng..." Ngay lúc này, bên trong hoàng cung có một cột thần quang bay ngút trời, tách đôi đám mây trên vòm trời, soi sáng khắp thiên địa, chiếu thẳng vào vũ trụ.

Trong nháy mắt, thần tức vô tận tràn khắp thiên địa, như muốn nhấn chìm toàn bộ Cửu Bí đạo thống.

Khi thần tức vô tận này muốn nhấn chìm toàn bộ Cửu Bí đạo thống thì nó không chỉ kinh động cường giả của Cửu Bí đạo thống, mà còn kinh động tất cả cường giả của Đế Thống Giới.

"Vù" Cột thần quang bắn lên trên trời đột nhiên mất hết sức lực, giống như một cái giếng thình lình phun ra dòng nước, khi phun hết đà thì nước giếng sẽ khô cạn. Vì vậy, thần quang như nước giếng phun trào không thể gom trở lại, bắt đầu rơi vãi.

Lúc này xảy ra một cảnh tượng rất đồ sộ, khi thần quang phóng lên trời khô cạn thì tất cả thần quang đều biến thành ánh sáng bay xuống theo gió, khắp mọi nơi ở Cửu Bí đạo thống đều có ánh sáng tung bay, như thể trời đổ mưa ánh sáng, khiến cho Cửu Bí đạo thống như mộng như ảo.

"Vù" Lúc này hoàng cung xuất hiện ánh lửa. Nếu ví hoàng cung là ngọn nến, thì ánh lửa chính là ánh nến được thắp sáng.

Thế nhưng ánh sáng này lại giống như ánh nến tàn lay lắc trong gió, khiến cho người ta có loại cảm giác đèn đã cạn dầu, ánh lửa này có thể tắt đi bất cứ lúc nào.

Lúc này chỉ nghe thấy có tiếng "vù" vang lên, chỉ thấy ánh lửa trong hoàng cung không ngừng chuyển động, lúc sáng lúc tối, giống như có thể tắt bất cứ lúc nào.

- Không hay...

Thấy vậy, Trương Giáp Đệ biến sắc, ngơ ngác nói rằng:

- Tình huống của bệ hạ không ổn, điện hạ, chúng ta hãy mau chóng hồi cung.

Hắn không nói nhiều, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mang theo Lý Thất Dạ bay vào hoàng cung.

Đồng thời, ở Cửu Bí đạo thống, thậm chí là ở Đế Thống Giới, có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hoàng cung, nhìn ánh lửa lúc sáng lúc tối. Mọi người biết rằng, Thái Thanh Hoàng sắp sửa không chịu nổi nữa, lúc này hắn đang hồi quang phản chiếu, có thể băng hà bất cứ lúc nào.

"Tách..." Ngay khi Trương Giáp Đệ mang theo Lý Thất Dạ bay về hoàng cung thì ánh lửa dập tắt, trong nháy mắt, tất cả ánh sáng đều biến mất.

Trong nháy mắt, hoàng cung như chìm vào hắc ám, Cửu Bí đạo thống như đánh mất quang minh.

- Bệ hạ băng hà...

Trương Giáp Đệ biến sắc, gào lớn:

- Bệ hạ...

Hắn mang theo Lý Thất Dạ lao tới chỗ ở của Thái Thanh Hoàng.

Khi Trương Giáp Đệ mang theo Lý Thất Dạ lao vào phòng thủ của Thái Thanh Hoàng thì chỉ thấy Thái Thanh Hoàng nằm ở nơi đó, không có hô hấp, người hầu quỳ đầy đất.

Chỉ có Tôn Lãnh Ảnh ngồi ở bên giường, nhìn Thái Thanh Hoàng như đang ngủ say, lão lệ tung hoành, nắm lấy bàn tay của Thái Thanh Hoàng, hồi lâu không nói.

- Bệ hạ...

Trương Giáp Đệ vọt vào, nhìn thấy Thái Thanh Hoàng nằm trên giường không còn hô hấp, lập tức quỳ lên mặt đất, hồi lâu không đứng dậy.

Trương Giáp Đệ đau buồn từ tận đáy lòng. Hắn luôn mang ân Thái Thanh Hoàng, Thái Thanh Hoàng chính là cha mẹ tái sinh của hắn. Bây giờ Thái Thanh Hoàng băng hà, hắn thật sự đau lòng.

Nhất thời, cả hoàng cung chìm vào đau buồn, hoàng cung như bị mây đen bao phủ.

- Hoàng đế băng hà...

Qua hồi lâu, bên trong hoàng cung cuối cùng cũng có tiếng tuyên chiếu. Chỉ nghe rầm rầm, ngàn tòa cung điện bên trong hoàng cung treo cờ trắng. Chỉ trong thời gian ngắn, hoàng cung như vừa đổ tuyết, đâu đâu cũng là cờ trắng băng trắng, trang trí hoàng cung thành một vùng thế giới trắng xóa.

Hoàng đế băng hà, khi tiếng tuyên chiếu này vang lên thì vô số người chấn động. Trong hoàng cung, mọi người biết Thái Thanh Hoàng sớm muộn gì cũng băng hà. Thế nhưng khi Thái Thanh Hoàng thật sự băng hà thì vẫn có vô số người chấn động.

Trong thời gian ngắn, lòng người bàng hoàng, nhất là những người hầu trong hoàng cung, trong thời gian ngắn ai cũng cảm thấy mờ mịt, không biết nên đi tiếp như thế nào, giống như lục bình không có rễ.

Ánh lửa vừa tắt, ở Cửu Bí đạo thống, thậm chí là ở Đế Thống Giới, từng đôi mắt sáng lên, giống như những chiếc thần đăng trong bóng tối được thắp sáng.

Lúc này, bất kể là lão tổ của những đại giáo cương quốc ở Cửu Bí đạo thống, hay là lão tổ chí tôn của năm quái vật khổng lồ, ai ai cũng thấy bồi hồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất