- Giống như suy nghĩ của mọi người. Cho dù ta có là con riêng của hắn đi chăng nữa, lẽ nào ngươi không cảm thấy truyền ngôi vị hoàng đế cho một người vô dụng như ta, hoang đường như ta chẳng phải là một chuyện rất thiếu trách nhiệm hay sao?
Nói tới đây, Lý Thất Dạ cười đậm, nói rằng:
- Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng, mảnh giang sơn này là hắn dùng tâm huyết để đúc nên. Thế nhưng hôm nay hắn lại tùy ý giao giang sơn cho ta như thế, ngươi cảm thấy Thái Thanh Hoàng có từng nghĩ cho phúc lợi thiên hạ? Có từng nghĩ cho muôn dân thiên hạ không? Không có!
- Nếu ngay cả hắn cũng không quan tâm tới tâm huyết cả đời của mình, như vậy hoàng đế tiện nghi như ta vì sao phải giúp hắn bảo vệ giang sơn chứ, tại sao muốn vất vả vì hắn chứ, tại sao phải nghĩ cho muôn dân thiên hạ chứ? Những chuyện này căn bản không hề liên quan tới ta.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Cho nên, bây giờ muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó.
Trương Giáp Đệ trầm mặc, hắn không biết nên nói gì mới phải. Thái Thanh Hoàng truyền ngôi cho Lý Thất Dạ, đây là chuyện mà mọi người trong thiên hạ thắc mắc nhất.
Ngay cả thị vệ trưởng Trương Giáp Đệ hắn đi theo Thái Thanh Hoàng nhiều năm như vậy cũng không hiểu vì sao Thái Thanh Hoàng lại truyền ngôi cho Lý Thất Dạ. Hắn không phải là ứng cử viên tốt.
- Lại nói, Giáp Đệ này, nếu ta làm một vị hoàng đế tốt, quản lý vương triều này thật tốt, ngươi cảm thấy ta có thể vượt qua Thái Thanh Hoàng không? Có thể để lại một vết mực trên sách sử như Thái Thanh Hoàng độc tôn tam thế không?
Trương Giáp Đệ trầm mặc, cuối cùng đành phải lắc đầu, thành thực nói:
- Không thể.
Đấu Thánh vương triều trong tay Thái Thanh Hoàng đã đạt tới thời kỳ cường thịnh nhất, Cửu Bí đạo thống cũng trở thành một trong những đạo thống mạnh mẽ nhất. Là người đến sau, bất kể Lý Thất Dạ cố gắng như thế nào thì cũng không thể vượt qua Thái Thanh Hoàng. Trong mắt hậu nhân, Lý Thất Dạ chỉ kế thừa sự nghiệp vĩ đại của Thái Thanh Hoàng, Thái Thanh Hoàng đã đặt vững giang sơn cường thịnh thay hắn rồi.
Có thể nói, dưới hào quang lóa mắt của Thái Thanh Hoàng, dù Lý Thất Dạ có thành tựu lớn lao cách mấy thì cũng trở nên nhạt nhòa.
- Nếu như bây giờ Đấu Thanh vương triều bị tiêu diệt thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta lại xây một vương triều khác, quét ngang cửu thiên thập địa, tiêu diệt Lâm Hải các, Thần Hành môn, để thiên hạ nằm rạp dưới chân cua3ta. Ngươi cảm thấy thành tựu này so với Thái Thanh Hoàng thì như thế nào?
- Chuyện này...
Lời nói này khiến Trương Giáp Đệ chấn động dữ dội.
Hoàng đế khai triều, hơn nữa còn tiêu diệt ngũ cường Lâm Hải các, Thần Hành môn,... từ đó độc tôn thiên hạ. Thành tựu này đúng là vượt qua Thái Thanh Hoàng.
- Bệ hạ, chuyện này...
Nhất thời, ngay cả Chân Thần bất hủ như Trương Giáp Đệ cũng không thể nói thành lời. Hắn biết Lý Thất Dạ muốn làm gì. Đây là phá rồi lại lập, hắn cố ý để Đấu Thánh vương triều bị tiêu diệt.
- Nói đại cho vui thôi
Lý Thất Dạ cười nói:
- Phá rồi lại lập, chỉ là làm vui tay mà thôi. Chỉ cần ta vui thì vùng thế giới này tuyên cổ vĩnh tồn, nhưng nếu như ta không vui thì sẽ biến thành tro bụi. Tâm trạng ta tốt thì sẽ phá rồi lại lập, tâm trạng không tốt thì để nó mãi mãi trở thành phế tích. Đây không phải là sự lựa chọn của ta, mà là lựa chọn của Thái Thanh Hoàng, đã hiểu chưa?
Trương Giáp Đệ trầm mặc, hồi lâu không nói.
- Được rồi, truyền mệnh lệnh của ta, điều Trung Ương quân đoàn cùng quân đoàn đông, tây, nam, bắc lập tức nhổ trại, binh phát Binh Trì thế gia. Binh Trì thế gia không giao ra Binh Trì Hàm Ngọc, không tiến cống mười vạn mỹ nữ thì Đấu Thánh vương triều sẽ tiêu diệt Binh Trì thế gia!
Lý Thất Dạ hờ hững phất tay, ra lệnh rằng.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Cuối cùng Trương Giáp Đệ còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Lý Thất Dạ mà thôi.
Khi rời đi, Trương Giáp Đệ thở dài một tiếng. Trước đây hắn cảm thấy Thái Thanh Hoàng độc tôn thiên hạ thường làm việc nằm ngoài suy đoán của mọi người, khiến người ta cảm thấy hắn điên rồi.
Thế nhưng hôm nay nhìn thấy chuyện Lý Thất Dạ làm, hắn mới thật sự biết cái gì mới là điên cuồng! Chuyện mà Lý Thất Dạ muốn làm, mới thật sự là điên cuồng!
Có lẽ Trương Giáp Đệ không thể nào hiểu được vì sao Thái Thanh Hoàng lại truyền ngôi cho Lý Thất Dạ, thế nhưng hôm nay cuối cùng hắn cũng tìm được chỗ giống nhau giữa Thái Thanh Hoàng cùng Lý Thất Dạ... hai người bọn họ đều là người điên!
Lúc này, ngay cả Chân Thần bất hủ như Trương Giáp Đệ cũng không thể thay đổi gì hết. Trừ phi hắn không tuân theo di mệnh của Thái Thanh Hoàng nữa, thế nhưng, đây là chuyện không thể nào, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội Thái Thanh Hoàng, cũng sẽ không vi phạm sứ mạng mà Thái Thanh Hoàng đã giao cho hắn.
Sau khi Trương Giáp Đệ rời đi thì Lý Thất Dạ nằm lười biếng, cười nói nhàn nhã:
- Trò hay lên sân khấu rồi, ai mới là quân cờ, hãy chờ xem!
- Nhổ trại phát binh, tấn công Binh Trì thế gia!
Khi nhìn thấy mệnh lệnh của Trương Giáp Đệ, các tướng quân của quân đoàn Trung Ương, quân đoàn đông, tây, nam, bắc đều trợn mắt ngoác mồm.
Mệnh lệnh này quá bất hợp lí, ngay cả khi Thái Thanh Hoàng còn sống thì cũng chưa từng làm thế bao giờ. Bây giờ tân hoàng chỉ mới đăng cơ, cái mông còn chưa ngồi vững mà đã dám hò hét Binh Trì thế gia, đúng thật là điên rồi.
- Đại nhân, có phải đã tính sai rồi không.
Đại tướng quân của quân đoàn Trung Ương nói.
- Đúng vậy, đại nhân, chuyện này quá bất hợp lí, vì đàn bà mà muốn trăm nghìn vạn huynh đệ chúng ta chịu chết, quá hoang đường rồi.
Quân đoàn trưởng quân đoàn phía đông cũng bất mãn, oán giận rằng.
Trương Giáp Đệ thở dài, đặt hổ phù trên mặt bàn, nói lạnh nhạt:
- Hoàng mệnh khó trái, các vị đại nhân, hãy làm theo ý muốn của bệ hạ đi, nhổ trại phát binh.
Năm vị quân đoàn trưởng nhìn nhau.
- Chúc năm vị đại nhân đắc thắng.
Cuối cùng, Trương Giáp Đệ chúc phúc một câu rồi xoay người rời đi.
- Quá đáng mà...
Sau khi Trương Giáp Đệ rời đi thì quân đoàn trưởng quân đoàn phía nam quát lạnh, đập mạnh hổ phù lên bàn, quát lớn:
- Chẳng lẽ hắn không biết Binh Trì thế gia là gì sao? Không có Ngân Bí quân đoàn trấn trận, cho dù năm quân đoàn chúng ta cùng ra tay thì cũng chưa chắc đã có phần thắng! Tên hôn quân này điên rồi hay sao?
- Cẩn thận lời nói.
Quân đoàn trưởng quân đoàn phía tây trầm giọng:
- Ngoại trừ tuân lệnh ra thì chúng ta còn có thể làm sao nữa?