Lý Thất Dạ trở về Quát Thương Thành không tới mấy ngày thì Trương Giáp Đệ cuối cùng cũng trở lại.
- Bệ hạ...
Vừa thấy Lý Thất Dạ, Trương Giáp Đệ quỳ lạy nói rằng:
- Thuộc hạ vô năng, không thể ở lại hầu hạ bên cạnh bệ hạ, xin bệ hạ giáng tội.
- Hồi lâu không thấy, đứng lên đi, tha ngươi vô tội.
Nhìn Trương Giáp Đệ quỳ dưới đất, Lý Thất Dạ cười nhạt.
Trương Giáp Đệ vẫn quỳ lạy, không đứng lên ngay.
- Xem ra ngươi vẫn còn chuyện muốn nói?
Lý Thất Dạ mỉm cười, không hề hỏi hắn đi đâu, thái độ ung dung, giống như đã lường trước.
- Lần này thuộc hạ trở về, một là thỉnh tội với bệ hạ, hai là muốn xin nghỉ.
Trương Giáp Đệ cúi thấp đầu, nói nhỏ.
- A, xin nghỉ?
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Đúng vậy, bệ hạ, thuộc hạ vô đức vô năng, ở lại bên cạnh bệ hạ cũng không thể ra sức, cho nên thuộc hạ muốn xin nghỉ, xin bệ hạ cho phép thuộc hạ cáo lão hồi hương. Nếu không được thì xin bệ hạ biếm ta về nguyên chức cũng được, để thuộc hạ về quân đội làm lão binh.
Trương Giáp Đệ nói nhỏ.
- Ai nói ngươi vô đức vô năng?
Lý Thất Dạ bật cười, nói rằng:
- Ngày đó ngươi ở bên ta, có thể nói là trung thành tuyệt đối, công cao lão khổ, chính là đại công thần, cũng là đại trung thần, làm sao vô đức vô năng chứ.
Mặc dù được Lý Thất Dạ khích lệ, thế nhưng Trương Giáp Đệ vẫn quỳ gối không chịu đứng dậy, cúi thấp đầu lâu.
- Sao hả, ngươi thật sự quyết định như vậy?
Lý Thất Dạ nhìn Trương Giáp Đệ, cười nói.
- Bẩm bệ hạ, thuộc hạ vô năng, ở lại bên cạnh bệ hạ cũng không thể lập được công lao, mong rằng bệ hạ thành toàn.
Trương Giáp Đệ quỳ đó, giọng nói kiên định, xem ra hắn thật sự đã quyết tâm rồi.
Lý Thất Dạ nhìn Trương Giáp Đệ, gật đầu, nói rằng:
- Thôi được, nếu như ngươi muốn xin từ chức thoái ẩn thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ta chuẩn tấu, ngươi muốn đi đâu thoái ẩn đều được hết.
- Tạ chủ long ân...
Nghe Lý Thất Dạ chuẩn tấu, Trương Giáp Đệ quỳ lạy, cung kính dập đầu ba cái, hết sức nghiêm túc.
- Đi đi, ta cũng không làm khó nhà ngươi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Giáp Đệ, Lý Thất Dạ khoát nhẹ tay áo, nói rằng:
- Nếu như ngươi nhìn trúng bảo vật nào trong hoàng cung thì cứ việc mang theo.
- Bệ hạ, thuộc hạ cảm động rơi nước mắt, bệ hạ hậu đãi thuộc hạ, đại ân vô giá, thuộc hạ cảm thấy đủ rồi.
Trương Giáp Đệ cung kính nói với Lý Thất Dạ.
- Thôi được, tùy ngươi vậy.
Lý Thất Dạ gật đầu, chuẩn tấu Trương Giáp Đệ từ chức.
- Bệ hạ, trân trọng.
Trương Giáp Đệ lạy bái, thái độ cung kính, thành tâm thành ý.
Theo lẽ thường thì Trương Giáp Đệ phải ở lại mới đúng. Dù sao hắn cũng là trung thần bên cạnh Lý Thất Dạ, xưa giờ luôn trung thành tuyệt đối với Lý Thất Dạ. Bây giờ tân hoàng độc tôn thiên hạ, Trương Giáp Đệ ở lại thì chính là một bước lên mây, thăng quan tiến chức. Thế nhưng Trương Giáp Đệ lại xin từ chức, cáo lão hồi hương.
Bỏ lỡ thời cơ tốt đẹp như thế, người ngoài không sao tưởng tượng nổi. Thế nhưng chỉ có Lý Thất Dạ là không nghĩ ngợi gì nhiều, thấy Trương Giáp Đệ muốn đi thì không hề giữ lại.
- Trân trọng.
Lý Thất Dạ gật đầu với Trương Giáp Đệ, không nói thêm gì nữa.
Trương Giáp Đệ sau khi bái lạy thì đứng lên cáo lui, thế nhưng khi Trương Giáp Đệ đi ra tới cửa thì khựng người xoay lại.
- Ngươi còn lời gì muốn nói sao?
Nhìn thấy Trương Giáp Đệ dừng lại, Lý Thất Dạ cười nhạt.
Trương Giáp Đệ mở miệng muốn nói, thế nhưng có một số lời không thể nói ra khỏi miệng, lại có chỗ kiêng kỵ, cho nên không biết nên nói như thế nào mới phải.
- Bệ hạ, khi thần tháo chạy thì từng nhìn thấy Ngân Bí quân đoàn, bọn họ đang thủ bên ngoài đạo thống. Còn hôm nay có còn hay không thì thần không biết.
Lời nói nhấp nhô ở cổ họng Trương Giáp Đệ mấy lần, cuối cùng Trương Giáp Đệ chỉ nói như vậy.
- Ngân Bí quân đoàn sao.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Chuyện cũ quá, ta xém nữa quên rồi. Tùy nó vậy, Ngân Bí quân đoàn cũng vậy, Kim Bí quân đoàn cũng vậy, đều không đủ thành đạo.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Trương Giáp Đệ mở miệng muốn nói, thế nhưng lời nói kẹt ở cổ họng không phát thành tiếng. Cuối cùng hắn chỉ có thể nói khẽ:
- Vẫn mong bệ hạ hãy cẩn thận, an nguy của bệ hạ liên quan tới hưng suy của Cửu Bí đạo thống, liên quan tới phúc lợi của Cửu Bí đạo thống.
- Nói như vậy là ngươi cũng biết được chút gì rồi.
Lý Thất Dạ không hề ngạc nhiên, chỉ ngồi tại chỗ, ung dung mỉm cười.
Trương Giáp Đệ muốn nói, thế nhưng hơn nửa ngày vẫn không thể nói được chữ nào. Bởi vì có mấy lời hắn không thể nói ra khỏi miệng, cũng như Lý Thất Dạ nói, hắn là người trung thành tuyệt đối.
- Bệ hạ, xin hãy cẩn thận, có lẽ có một số người không tồn tại luôn khiến người khác không tưởng tượng nổi.
Cuối cùng Trương Giáp Đệ nói nhỏ:
- Nói không chừng, vừa xoay người lại, người chết đã đứng ở sau lưng.
- Ta hiểu rồi.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói chậm:
- Ta cũng không làm khó ngươi, đi đi.
- Trân trọng.
Cuối cùng Trương Giáp Đệ buông tiếng thở dài. Có rất nhiều chuyện hắn cũng bất lực, chuyện hắn có thể làm cũng chỉ như vậy. Mặc dù có một vài thứ hắn đã nhìn thấu, thế nhưng hắn lại là người trung thành tuyệt tối.
Lúc này, Trương Giáp Đệ quỳ lạy, sau đó rời khỏi.
Sau khi Trương Giáp Đệ rời khỏi thì Lý Thất Dạ cười nhạt, nhìn ra bên ngoài, không nói không rằng.
Ngay khi Lý Thất Dạ trở lại hoàng cung thì ở một nơi khác trong Đế Thống Giới, cũng chính là Mộc gia, một trong ba cự đầu.
Bên trong trọng địa Mộc gia, một vị lão tổ vô cùng cường đại của Mộc gia nghênh đón một vị khách quý vô cùng hiếm thấy.
- Lão hủ đang cảm thấy hiếu kỳ, sáng sớm hôm nay hỉ thước đậu trên đầu cành hót líu lo.
Lão tổ thấy khách tới, cười tươi nói rằng:
- Hóa ra chính là Tôn huynh. Không biết ngọn gió gì thổi Tôn huynh tới chỗ của ta, đúng là khiến ta cảm thấy bất ngờ.
- Mộc huynh khách khí.
Người tới chính là Tôn Lãnh Ảnh đã cáo lão hồi hương. Lúc này Tôn Lãnh Ảnh mặc một thân áo xám, vẫn giống như là một cái bóng.
- Thái Thanh Hoàng về cõi tiên, Mộc gia chúng ta hết sức thương tiếc.
Lão tổ Mộc gia cảm khái, nói rằng:
- Mặc dù hai nhà chúng ta có chỗ bất hòa, thế nhưng Thái Thanh Hoàng chính là nhân kiệt vô song, xử sự khiến người khác phải kính nể. Tiếc là, bởi vì đủ loại nguyên nhân, không thể tự mình tới Cửu Bí đạo thống chia buồn.
- Mộc huynh có lòng, bệ hạ ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ cảm kích.
Tôn Lãnh Ảnh vẫn lạnh lùng như vậy, không thể nhìn ra thái độ của hắn, cũng không thể nhìn ra tâm tư của hắn.