Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group“Tiến vào quả cầu ánh sáng truyền thừa, những thần văn đó sẽ khắc ở sâu trong ký ức, làm tộc nhân huyết mạch thuần túy có thể biết được bí mật của chủng tộc mình”.
“Hỗn Độn Huyết Vực cùng các văn tự cổ đại đó hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ, ở lúc một chủng tộc sinh ra, liền đã hình thành”.
“...”.
Một chuỗi ý niệm lướt qua ở trong lòng Tần Liệt, nhìn ba loại thần văn kỳ dị trong máu của mình nhảy nhót như tia chớp, hắn miên man bất định, như bắt giữ được cái gì đó.
Hắn không biết, tốc độ hắn hấp thu mảnh vỡ Nhật chi tinh hạch này, so với Nạp Cát còn nhanh hơn rất nhiều.
Chờ hắn từ trong trầm tư tỉnh lại, cúi đầu nhìn, vậy mà lại phát hiện Nhật chi tinh hạch vốn nên hào quang lóa mắt, đã biến thành khối đá màu nâu xám bình thường nhất trong hư không loạn lưu.
Khối đá này, kích cỡ mấy chục mẫu, lẳng lặng lơ lửng, giống như đang chậm rãi tiêu tán.
Mất đi thái dương viêm năng, khối đá này rốt cuộc không thể chống đỡ lực lượng vặn vẹo hỗn loạn trong hư không loạn lưu, dần dần hóa thành tro bụi.
Hắn lẳng lặng ngồi ở trên Phong Ma Bi, chau mày, tiếp tục cân nhắc ảo diệu của huyết mạch thái cổ cường tộc.
Thời gian vội vàng.
Không biết qua bao lâu, chín giọt Nguyệt Lệ từ phương xa bay trở về, một lần nữa rơi vào trong Ngân Nguyệt ấn ký.
U Dạ ở trong ấn ký đó, hướng hắn đưa tin: “Nếu còn có thể tìm được nhiều Nguyệt chi tinh hạch hơn, Nguyệt Lệ thực sự có thể ở hư không loạn lưu đột phá đến Thần cấp nhị phẩm”.
“Ta sẽ lưu ý”. Tần Liệt đáp lời.
Không bao lâu, Trang Tĩnh thần thái phấn chấn trở về, khóe miệng tràn đầy mỉm cười, giống như cũng thông qua Nguyệt chi tinh hạch đạt được chỗ tốt.
“Chủ nhân, chúng ta có phải nên rời khỏi hay không?”. Nàng chủ động hỏi.
Lúc này, Nạp Cát vẫn ở trong Nhật chi tinh hạch chỗ này, đang rút lấy viêm năng bên trong.
Tần Liệt nhìn về phía vị trí Nạp Cát, trầm ngâm một chút, giương giọng nói: “Bằng hữu, chúng ta đi trước một bước”.
Nạp Cát mở mắt ra, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn hắn, gật gật đầu, nói: “Sau này còn gặp lại”.
“Chúng ta đi”. Tần Liệt rời khỏi từ đây.
“Chủ nhân... Đây là tinh không la bàn sao?”. Trong hư không loạn lưu chưa biết, Trang Tĩnh nhìn về phía Phong Ma Bi, tò mò hỏi.
Sắc mặt Tần Liệt lạnh nhạt, nói: “Ngươi và ta nên tách ra rồi”.
Ánh mắt Trang Tĩnh hơi rối loạn, vội nói: “Ta một khi tách ra khỏi ngươi, rất khó sống sót ở hư không loạn lưu, xin ngươi không nên vội đuổi ta đi”.
“Ta cần lên đường rồi, không thể chậm trễ bởi ngươi”. Tần Liệt lạnh lùng nói.
“Ta có thể đi cùng ngươi”. Trang Tĩnh cầu xin.
“Không”. Tần Liệt lắc đầu.
Lúc Trang Tĩnh còn muốn thỉnh cầu, đột nhiên sắc mặt khẽ thay đổi, che miệng kinh hô lên: “Thật nhiều thi thể!”.
“Hư không loạn lưu có rất nhiều thi cốt mục nát, có gì ngạc nhiên?”. Tần Liệt vừa nói, vừa theo ánh mắt Trang Tĩnh, nhìn về phía phương hướng làm nàng kinh hô, chỉ nhìn thoáng qua, vẻ mặt hắn cũng ngưng trọng hẳn lên.
Từng cái xác chết tộc nhân Nhân tộc, bị xé thành mảnh, lẳng lặng lơ lửng ở không trung.
Có một số xác chết bên trên còn có giọt máu đang nhỏ xuống.
Những người này rõ ràng vừa mới chết không bao lâu!
“Là người Thương Viêm phủ!”. Trang Tĩnh sợ hãi kêu.
Tần Liệt tập trung nhìn kỹ, cũng từ trên quần áo các xác chết này, nhìn ra thân phận Thương Viêm phủ.
Nheo mắt, hắn phân biệt một phen, cũng chưa nhìn thấy xác chết của Quan Lượng cùng Vạn Bân.
“Như là bị hung thú nào đó xé thành mảnh vụn”. Trong mắt Trang Tĩnh toát ra ý sợ hãi: “Quan Lượng những gia hỏa đó có lẽ đụng phải cường giả Cổ Thú tộc”.
“Không có quan hệ gì với ta”. Sắc mặt Tần Liệt hờ hững.
“Để ta theo ngươi đoạn đường nữa, đợi lần sau đụng phải tộc nhân Nhân tộc, ta chủ động rời khỏi là được”. Trang Tĩnh khẩn cầu.
Tần Liệt khẽ nhíu mày.
Hắn sở dĩ giữ lại một mạng của Trang Tĩnh, một mặt là vì Trang Tĩnh biết điều, phi thường phối hợp đem tất cả bản thân biết nói cho hắn.
Mặt khác, hắn nhìn ra Trang Tĩnh rất không đơn giản, nữ nhân tâm cơ rất nặng này nếu thật có thể khống chế được, đối với hắn về sau tiến vào trung ương thế giới sẽ có trợ giúp.
Nhưng hắn lại vội mượn dùng Phong Ma Bi, để biết nơi đây rốt cuộc cất giấu bí mật gì, không thể giữ Trang Tĩnh ở bên người mãi.
“Lần sau gặp được tộc nhân Nhân tộc, ngươi tự mình rời khỏi”. Trầm ngâm một chút, hắn lại gật đầu.
Sau đó, hắn đem quyền chủ động giao cho Phong Ma Bi, để cho Phong Ma Bi mang theo hắn tiến lên.
Không biết qua bao lâu.
“Ngao!”.
Một tiếng Cự Long hét giận dữ, từ một chỗ không gian phương xa truyền đến, chấn tâm thần Tần Liệt run lên.
“Cự Long! Là Cự Long của Long tộc!”. Trang Tĩnh thét chói tai.
Tần Liệt nhìn Phong Ma Bi, phát hiện phương hướng Phong Ma Bi tiến lên, chính là chỗ Cự Long hét giận dữ.
Ven đường, hắn bắt đầu nhìn thấy nhiều thi cốt hơn, đó là thi cốt có tộc nhân Tu La tộc, cũng có tộc nhân Mộc tộc, cũng có tộc nhân Hải tộc, còn có tộc nhân Nhân tộc...
Thi cốt các đại thái cổ cường tộc, ở thời điểm hắn hướng tới nơi Cự Long rít gào càng lúc càng nhiều.
Từng trận năng lượng dao động cuồng bạo, từ nơi Cự Long rít gào truyền đến, từ xa nhìn lại, có cầu vồng bảy màu giao kích va chạm, có linh khí cổ quái của các đại cường tộc oanh kích lơ lửng chung quanh.
Từng cái linh hồn dao động mãnh liệt, từ phía trước không ngừng truyền đến, Tần Liệt thoáng cảm giác một chút, liền biết phía trước ít nhất có mấy trăm sinh mệnh linh hồn cường đại đang chém giết tranh đấu.
“Cửa vào bị Cự Long tộc chặn rồi! Giết chết bọn Cự Long kia!”. Có người ở trong đó lớn tiếng kêu la.
***
Tần Liệt sau khi tới gần, liếc một cái nhìn thấy phía trước chiến hỏa mãnh liệt, rất nhiều tộc nhân thái cổ cường tộc chém giết nhau.
Nhân tộc, Mộc tộc, Hải tộc, Cự Long, Cổ Thú, Tu La... Các chủng tộc xưng bá các vực giới, ở sau khi Thần tộc biến mất dần dần chiếm cứ địa vị chủ đạo, ngay sâu trong hư không loạn lưu điên cuồng tranh đấu.
Bên ngoài, các thi hài chia ra thuộc chủng tộc khác nhau nổi lơ lửng, như thịt nát xương gãy không người hỏi thăm.
Càng lúc càng nhiều sinh mệnh trí tuệ cao, giống như thu được tin tức, đều từ xa xa tới.
Các sinh linh cường đại đó, như khói lửa hội tụ về chiến trường phía trước, con ngươi mọi người đều tràn ra ý khát máu, chủng tộc khác nhau đều đang liều mạng chiến đấu.
Trung ương chiến trường, ba con Cự Long dài mấy trăm thước, toàn thân lóe ra ánh sáng kim loại băng lạnh, đang vặn vẹo thân thể rít gào.
Rất nhiều tộc nhân Nhân tộc vây quanh con Cự Long đó, đủ loại linh khí ánh sáng lóa mắt gào thét lao ra, như mưa sao băng lửa rơi ở trên thân ba con Cự Long.
Nơi Cự Long gắt gao ngăn chặn, có một đoàn hư không thông đạo lóe ra ánh cầu vồng bảy màu, từ trong đó truyền đến linh khí dao động nồng đậm làm người ta mê say.
Các loại tộc nhân thái cổ cường tộc hội tụ ở đây, tựa như chính là muốn lao vào trong hư không thông đạo đó.