Dịch giả: Ngạo Thiên Môn GroupSau đó, hắn liền không nói cái gì nữa, mà là tung người hướng về một khối Nhật chi tinh hạch.
Từng đám lửa màu đen, như đài sen, từ dưới thân hắn hiện ra, đem thân thể hắn nâng lên.
Hắn cứ như vậy hạ xuống khối Nhật chi tinh hạch kia.
Những ngọn lửa màu đen đó, như thực vật quỷ dị nào đó cắm rễ ở Nhật chi tinh hạch, thế mà thực đang rút lấy thái dương viêm năng trong Nhật chi tinh hạch.
Tần Liệt nhìn một lúc, cũng chưa nhìn ra nguyên cớ gì, chợt gọi ra Phong Ma Bi, ngồi ở trên mặt tấm bia lấy linh thạch tu luyện.
Một tia linh lực tinh thuần, từ trong linh thạch lao vút ra, theo gân mạch hắn tràn về phía đan điền linh hải của hắn.
Hắn ở lúc rút lấy linh lực để chứa đầy linh hải, tâm thần yên tĩnh, sắc mặt chuyên chú.
Hắn cũng chưa vận dụng chút huyết mạch lực nào.
Nhưng, không biết vì sao, trong các khối Nhật chi tinh hạch ở gần, lại có các đốm lửa, giống như chịu hắn hấp dẫn, vậy mà lại như đom đóm bay múa ra, như hạt mưa rơi xuống trên người hắn.
Những đốm lửa đó rơi xuống, bỗng nhiên biến mất không thấy.
Đang tu luyện, hắn thoáng lấy tâm thần cảm giác, liền phát hiện các đốm lửa đó vậy mà lại như giọt nước tan vào huyết mạch hắn.
Điều này làm hắn âm thầm kinh ngạc.
Lúc mới bắt đầu, đốm lửa chỉ có một chút, không tính là quá nhiều.
Nhưng ở sau khi hắn tu luyện một phen, hắn như hình thành từ trường mãnh liệt, hấp dẫn càng lúc càng nhiều đốm lửa bay ra.
Không bao lâu, chỉ thấy các đốm lửa, như các ngôi sao rực rỡ trong thiên hà, nhiều tới mấy trăm vạn, ùn ùn hướng tới hắn lao vút đi.
Điều này làm Trang Tĩnh nhịn không được che miệng kinh hô.
Cách hắn hơi xa, Nạp Cát cũng đang hấp thu viêm năng trong Nhật chi tinh hạch, lúc này cũng bị dị thường trên người hắn kinh động.
Nạp Cát mở mắt ra, sắc mặt dần dần trầm xuống, khống chế đài sen như ngọn lửa màu đen tới trước mặt hắn.
“Bằng hữu, ngươi như vậy có phải có chút quá phận hay không?”. Nạp Cát hừ nói.
Tần Liệt ngừng tu luyện, các đốm lửa đến đầy trời kia, đột nhiên như sông chảy ngược dòng, lại bay về phía các khối Nhật chi tinh hạch kia.
“Ngươi ta sớm có ước định, Nguyệt chi tinh hạch về ngươi, Nhật chi tinh hạch về ta”. Ánh mắt Nạp Cát âm trầm: “Nhưng ngươi hiện tại lại là thế nào? Ngươi vừa lấy đồ vật hấp thu nguyệt năng của Nguyệt chi tinh hạch, lại lấy bí thuật nào đó, đem thái dương viêm năng trong Nhật chi tinh hạch cũng thu thập, như vậy không quá ổn nhỉ?”.
“Ta muốn một khối, coi như ngươi lấy lực lượng tinh thần tà ác trong sọ khô Ám Hồn thú, bồi thường làm linh hồn ta và Trang Tĩnh bị thương”. Tần Liệt chỉ hướng một mảnh vỡ Nhật chi tinh hạch lớn.
“Chỉ một khối?”. Sắc mặt Nạp Cát hơi buông lỏng.
“Chỉ một khối”. Tần Liệt gật đầu.
Mắt Nạp Cát lóe lên một cái, nhìn nhìn hắn, lại nhìn Trang Tĩnh một cái, trong lòng cân nhắc lấy thực lực của hắn, có thể đem Tần Liệt và Trang Tĩnh chém giết hay không.
Mười mấy giây sau, Nạp Cát gật gật đầu, từ bỏ ý nghĩ đó, nói: “Một khối đó thuộc về ngươi”.
Hắn nhìn không thấu Tần Liệt.
Cho dù là lấy được đầy đủ đầu lâu Ám Hồn thú, đối mặt Tần Liệt, hắn cũng không có tuyệt đối nắm chắc có thể thắng được, cho nên hắn không dám mạo hiểm, chỉ có thể lựa chọn cắt thịt để thỏa mãn khẩu vị của Tần Liệt.
Xưa nay kiêu ngạo, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhượng bộ đối với Nhân tộc trước đây khinh thường, nhưng hôm nay hắn quả thực đã nhường một bước.
Nạp Cát nhượng bộ, Trang Tĩnh nóng lòng muốn thử, chuẩn bị liên thủ cùng Tần Liệt xuống tay với hắn còn toát ra vẻ mặt thất vọng.
“Đáng tiếc...”.
Trang Tĩnh đối với hành động của Nạp Cát lúc trước lấy đầu lâu Ám Hồn thú, làm linh hồn nàng thiếu chút nữa sụp đổ, vẫn ghi hận trong lòng.
Nàng ước gì Nạp Cát và Tần Liệt xảy ra xung đột kịch liệt mới tốt.
“Vậy thì như thế?”. Nạp Cát trưng cầu ý kiến Tần Liệt.
Tần Liệt cười nhạt, nói: “Nước giếng không phạm nước sông”.
Nạp Cát thầm thở phào một hơi.
Sau đó, Nạp Cát khống chế lửa hoa sen màu đen, một lần nữa ngồi về phía một mảnh vỡ Nhật chi tinh hạch thật lớn.
Tần Liệt trầm ngâm một chút, hướng Trang Tĩnh nói: “Nguyệt chi tinh hạch nơi đây cũng có ích lợi với ngươi tu luyện hay không?”.
“Đó là đương nhiên”. Mắt Trang Tĩnh hơi sáng lên.
Tần Liệt gật gật đầu, nói: “Nguyệt năng trong Nguyệt chi tinh hạch, ngươi cũng có thể dùng để tu luyện”.
Trên mặt Trang Tĩnh tràn đầy kinh hỉ, mím môi, thấp giọng nói: “Đa tạ”.
Tần Liệt không nhiều lời nữa, ngồi ngay ngắn ở trên Phong Ma Bi, tới trên khối Nhật chi tinh hạch nọ hắn đòi.
“Hấp thu thái dương viêm năng trong Nhật chi tinh hạch, đây là... Thiên phú Thôn Viêm trong huyết mạch?”. Trong lòng hắn âm thầm cân nhắc.
Lúc ở U Minh đại lục, hắn lấy tinh huyết Ngân Tuyến Thiên Xà, còn có tinh huyết Hỏa Linh, cùng nhau dung nhập huyết mạch bản thân.
Hắn thuận lợi làm huyết mạch tiến hóa một cấp.
Kết quả, Liệt Diễm huyết mạch của hắn chưa diễn sinh ra thiên phú mới, lại thần kỳ có thêm thiên phú ‘Hủ Thực’ của Ngân Tuyến Thiên Xà, còn có thiên phú ‘Thôn Viêm’ của Hư Hồn chi linh Hỏa thuộc tính, hai loại thiên phú này lại vừa vặn đều là thiên phú trung tâm nhất của Ngân Tuyến Thiên Xà cùng Hỏa Linh.
Thiên phú Hủ Thực... Hắn lúc trước chưa từng thử, chưa vận dụng.
Nhưng thiên phú Thôn Viêm, hắn thông qua Thiên Viêm tinh đã từng chứng thực. Hắn quả thực thực có thể từ trong linh tài Hỏa thuộc tính hấp thu viêm năng.
Nhật chi tinh hạch chính là mảnh năng lượng trong mặt trời, ẩn chứa viêm năng mãnh liệt nhất, cũng là linh tài Hỏa thuộc tính thuần túy.
Hắn có thể từ trong Nhật chi tinh hạch, đem thái dương viêm năng hút ra, hơn nữa dung nhập trong huyết mạch, tám chín phần mười chính là thiên phú ‘Thôn Viêm’ đang phát sinh tác dụng kỳ diệu.
Nghĩ như vậy, hắn lặng lẽ đánh giá động hướng của Nạp Cát và Trang Tĩnh, phát hiện Nạp Cát và Trang Tĩnh cách hắn rất xa.
“Bọn họ hẳn là không phát hiện...”.
Hít sâu một hơi, Tần Liệt thật cẩn thận sử dụng huyết mạch lực, làm huyết mạch trong cơ thể sôi trào thiêu đốt.
Nhắm mắt, lấy linh hồn ý thức để cảm giác động hướng của huyết mạch, hắn nhìn thấy rất rất nhiều phù văn kỳ dị thần bí của Thần tộc, Cổ Thú tộc, còn có Hư Hồn chi linh nhất tộc, nhất nhất từ trong huyết mạch hắn lóe lên.
Máu tươi trong gân mạch, như dòng sông lửa cuồn cuộn, không ngừng tràn ra các thần văn cổ xưa chia ra thuộc về ba đại chủng tộc sinh mệnh.
Đột nhiên, trong máu tươi hắn như truyền đến một loại cảm giác đói khát khó chịu...
Chợt, hắn liền nhìn thấy trong Nhật chi tinh hạch dưới thân, từng điểm ánh lửa lóa mắt dâng lên.
Chưa đợi hắn làm ra bất cứ phản ứng gì, những ánh lửa đó đã như thiêu thân lao vào lửa, nhập hết vào trong huyết mạch hắn.
Khối Nhật chi tinh hạch lấp lánh chói mắt kia, theo các điểm ánh lửa bay ra, hào quang dần dần trở nên nhu hòa, không chói mắt như vậy nữa.
Đứng ở trên mảnh vỡ Nhật chi tinh hạch, hắn giống như biến thành một người lửa nhỏ bé, hấp dẫn ánh lửa đầy trời.
Trong huyết mạch, phù văn thần bí đại biểu cho Thần tộc cùng Hư Hồn chi linh, theo thái dương viêm năng bay ập tới, trở nên càng lúc càng sáng ngời.
Hắn lấy linh hồn ý thức cẩn thận quan sát thật sâu các phù văn thần bí đó.
“Các phù văn không biết tên này, phóng đại trăm ngàn lần đến xem, thế mà như Cổ Trận Đồ phức tạp, giống như ẩn chứa quy tắc đạo lý trong thiên địa. Mỗi một thái cổ cường tộc, đều có Hỗn Độn Huyết Vực, đều có văn tự thần bí, những văn tự đó... Có liên hệ nào đó với Hỗn Độn Huyết Vực hay không?”.
“Một chủng tộc, lực lượng truyền thừa cường đại nhất, lịch sử cổ xưa, cường giả đỉnh phong từng sinh ra, đều sẽ được khắc ở Hỗn Độn Huyết Vực”.
“Trong Hỗn Độn Huyết Vực, các quả cầu ánh sáng như bọt khí kia, chính là do rất rất nhiều thần văn hình thành”.