Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group“Oành đùng đùng!”.
Đột nhiên, từ sâu trong Khư Địa truyền đến tiếng nổ vang kinh thiên động địa.
Tần Liệt theo bản năng ngẩng đầu nhìn hướng xa xa.
“Vù!”.
Một cột sáng xám hiện lên, chỉ thấy di hài Chú chi thủy tổ, từ mi tâm hắn bay ra, hướng tới nơi nổ vang chạy đi như bay.
Tần Liệt kinh ngạc.
“Là hải đảo Tắc Nạp tu luyện xảy ra vụ nổ!”. Lạp Phổ phút chốc toát ra, nói: “Hắn hẳn là đang cấu tạo tầng hồn đàn thứ tư rồi! Đi vấn đỉnh Hư Không cảnh!”.
“Tắc Nạp?”. Sửng sốt một chút, Tần Liệt mới phản ứng lại, cả kinh nói: “Tắc Nạp đứng đầu bảy đại cường giả lánh đời?”.
“Trừ hắn còn có ai?”. Lạp Phổ trầm giọng nói.
“Vậy di hài Chú chi thủy tổ vì sao sẽ bay ra?”. Tần Liệt nghi hoặc hỏi.
“Cái gì?”. Lạp Phổ không rõ nguyên do.
“Chú chi thủy tổ ta từ hư không loạn lưu lấy được chủ động bay ra, đi hướng hải đảo Tắc Nạp tu luyện”. Tần Liệt giải thích.
“A! Sao có thể như vậy?”. Lạp Phổ cũng kinh ngạc hô lên.
Tần Liệt cau mày, nói: “Mặc kệ như thế nào, cứ đi xem tình huống trước một chút nói sau”.
“Cũng đúng!”. Lạp Phổ gật đầu.
Chợt, hai người cùng nhau từ Chiêu Hồn đảo bay ra, đi chung với Minh Phong lão tổ ở gần, đi hướng hải đảo Tắc Nạp tu luyện.
Trên đường, các phe dị tộc tà ma của Khư Địa cũng đều bị kinh động, đều hô to gọi nhỏ tụ tập về phía nơi Tắc Nạp tu luyện.
Khư Địa, trên rất nhiều hải đảo, đều có dị tộc và tà ma gào thét mà đi.
Tần Liệt đi chung với Lạp Phổ, Minh Phong lão tổ, cũng sinh lòng kinh ngạc, cũng hướng tới nơi Tắc Nạp tu luyện.
Tắc Nạp là đứng đầu bảy đại cường giả lánh đời của Bạo Loạn chi địa, từng sau khi khiêu chiến Nam Chính Thiên bị thua toàn thân mà lui, nhiều năm qua tọa trấn Khư Địa, làm các thế lực lớn không dám dễ dàng giao thiệp với Khư Địa.
Người này năm đó cũng được xưng là đệ nhất tà ma, tác phong làm việc tanh máu tàn nhẫn, làm rất nhiều dị tộc cũng không dám trêu chọc.
Tần Liệt sau khi vào ở Khư Địa, ở Khư Địa dần dần có một chỗ ngồi, lại chưa bao giờ gặp mặt Tắc Nạp.
Hắn đối với Tắc Nạp này cũng có chút tò mò.
Nhiều năm qua, Tắc Nạp luôn tiềm ẩn, ý đồ cấu tạo tầng hồn đàn thứ tư, vấn đỉnh Hư Không cảnh, nơi đó phát sinh thay đổi kinh thiên, tự nhiên mà vậy hấp dẫn lực chú ý của các phe.
Làm Tần Liệt hoang mang là Chú chi thủy tổ chủ động bay ra, phương hướng chính là chỗ Tắc Nạp.
Hắn ở lúc hướng phía Tắc Nạp phi hành, còn thử lấy linh hồn ý thức cảm giác, quả nhiên kỳ diệu tra xét được động hướng của Chú chi thủy tổ.
Hắn lập tức ý thức được, di hài Chú chi thủy tổ, từng trải qua Trấn Hồn châu rèn luyện tỉ mỉ, hồn đàn và thân thể máu thịt đều tất nhiên trải rộng đủ loại Cổ Trận Đồ thần kỳ.
Mà hắn, thân là chủ nhân Trấn Hồn châu, có thể dễ dàng cảm giác được vị trí Chú chi thủy tổ.
Mấy phút đồng hồ sau.
Tần Liệt, Lạp Phổ, còn có Minh Phong lão tổ cùng nhau dừng lại ở cạnh hải đảo Tắc Nạp tu luyện.
Tà ma, dị tộc đến từ tám phương, cũng rải rác lơ lửng ở quanh hải đảo, không ai dám có gan dừng lại ở phía trên hải đảo.
“Tắc Nạp là người mạnh nhất Khư Địa, hải đảo hắn tu luyện... Chính là cấm địa lớn nhất của Khư Địa”. Minh Phong lão tổ tùy ý giải thích: “Tà ma dị tộc hoạt động ở Khư Địa đều tuân thủ quy tắc của Khư Địa, không dám chạm vào lãnh địa của chí cường giả trừ phi có lòng tin thắng được Tắc Nạp”.
“Toàn bộ Bạo Loạn chi địa, người có lòng tin có thể thắng được Tắc Nạp, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Nam Chính Thiên”. Lạp Phổ phụ họa nói.
Trong mắt Tần Liệt hiện ra nét kinh dị.
Hắn cảm giác được Chú chi thủy tổ ngay tại phía trên hải đảo Tắc Nạp tu luyện, ở sâu trong các đám sương mù độc màu xanh sẫm.
“Trên Thanh Yểm đảo có cái gì!”.
“Hình như là một người!”.
“Trong sương mù quả thực có động tĩnh!”.
Đột nhiên, từ trong miệng các tà ma dị tộc tụ tập đến truyền tới tiếng kinh hô.
Trong những người đó, đủ cường giả hồn đàn cấp bậc, bọn họ đều chú ý tới sâu trong sương mù màu xanh sẫm, bóng người mơ hồ kia của Chú chi thủy tổ.
“Là di hài Chú chi thủy tổ phải không?”. Lạp Phổ thấp giọng hỏi.
Tần Liệt gật gật đầu, cũng âm thầm nghi hoặc, nói: “Không sai”.
“Di hài hắn vì sao sẽ xuất hiện ở bên trên Thanh Yểm đảo?”. Lạp Phổ khó hiểu.
“Ta cũng không biết”. Tần Liệt nói.
“Thế mà có người dám lui tới ở trên Thanh Yểm đảo, hắn không sợ gặp Tắc Nạp giết chóc tanh máu? Nhiều năm qua như vậy, gia hỏa dám có gan làm càn ở trên Thanh Yểm đảo, đều đã bị Tắc Nạp nghiền xương thành tro”.
“Thật là gia hỏa to gan lớn mật!”.
“Nhắm chừng là thấy Tắc Nạp đang cấu tạo hồn đàn, cho nên mới dám làm càn như vậy, cũng dám giậu đổ bìm leo”.
Tà ma tụ tập bên cạnh nghị luận ầm ầm.
“Oành đùng đùng!”.
Sâu trong lòng đất Thanh Yểm đảo truyền đến tiếng nổ vang kịch liệt, lúc nổ to, mặt đất trên đảo ùn ùn nứt ra, hình thành rất nhiều khe rãnh hẹp dài sâu thẳm.
Từng luồng sương mù dày đặc màu xanh sẫm từ trong những khe rãnh đó tràn ra, dần dần đem toàn bộ Thanh Yểm đảo bao phủ.
Không bao lâu, tà ma dị tộc phân tán ở phụ cận Thanh Yểm đảo, đều không thể thấy rõ cảnh tượng trên đảo nữa.
Rất nhiều người tự nhiên mà vậy phóng ra linh hồn ý thức thăm dò.