Dịch giả: Ngạo Thiên Môn GroupBọn họ cho rằng Huyết Sát tông và Viêm Nhật đảo đánh cắp địa giới thuộc về Huyễn Ma tông.
Bọn họ tình cảm quần chúng xúc động.
“Người tới! Người Huyết Sát tông đến rồi!”.
“Mau nhìn!”.
“Bọn hắn thế mà thực dám tới đây!”.
“...”.
Đột nhiên, từ bốn phương tám hướng của hải đảo truyền đến tiếng ồn ào náo động, rất nhiều võ giả thân phận không rõ theo bản năng kinh ngạc la lên.
Trên Lưu Kim Hỏa Phượng, đôi mắt đẹp của Tống Đình Ngọc dập dờn tia sáng kỳ dị, lưng thẳng, cả người tràn ngập một loại khí thế kiêu ngạo với đời.
Ở cạnh nàng, Cát Vinh Quang xa xa nhìn về phía ngọn lửa thiêu đốt đầy trời, sau khi tập trung nhìn, vẻ mặt không khỏi chấn động.
Trên xe kéo hoàng kim, đám người Thanh Nguyệt cốc Miêu Dương Hú cũng là nheo mắt cẩn thận quan sát.
Chợt, năm tên cốc chủ đều là mắt hiện ra ánh sáng kỳ lạ, vẻ mặt đều lần lượt ngưng trọng hẳn lên.
Tám thi thể thần từng ở Bạo Loạn chi địa nhấc lên cơn sóng gió động trời, quanh thân lượn lờ lửa nham thạch nóng chảy, hai mắt phun trào ra ngọn lửa thật dài, như thân khoác giáp lửa báu, khí thế như ngục như biển, như tám ngọn núi lửa liên miên bay ngang trời.
Vai thi thể thần dẫn đầu, một người ngồi ngay ngắn ở trong ngọn lửa hừng hực, không nhìn thấy hình dạng.
Một đạo huyết quang màu đỏ tươi như sông dài, song song với thi thể thần dẫn đầu, phóng ra khí thế đáng sợ hung lệ làm máu tươi người ta không khống chế được.
Sau tám thi thể thần, một chiếc chiến hạm xương trắng cực lớn gắt gao đi theo. Trên chiến hạm lá cờ máu chỉ Huyết Sát tông có đón gió phần phật bay múa.
Huyết Sát thập lão, đều là thân khoác áo bài dài màu đỏ, sắp xếp ra hình chữ nhất, đứng thẳng ở đoạn đầu chiến hạm xương trắng.
Rất rất nhiều võ giả Huyết Sát tông mặc áo màu máu, đều là mắt tràn ra huyết quang, da thịt màu đỏ rực, như các con hung thú hiếu sát.
Sau đó, võ giả Huyết Mâu cùng người của Huyết Sát tông cực kỳ tương tự, cũng khí thế sắc bén, trên người đều tràn ra mùi máu tươi nồng đậm.
Trong đó, mùi máu tươi trên thân Lang Tà, Phùng Dung, còn có một đám Huyết vệ, càng thêm nồng đậm như sương mù máu.
“Hô hô hô!”.
Văn Tân như giẫm hai cơn lốc, dẫn đầu từ trong hải đảo lao vút ra, lập tức hấp dẫn mọi người chú ý.
“Thời hạn ba ngày chưa tới, các ngươi đây là tới đây chủ động tìm chết hay sao?”. Văn Tân âm trầm nói.
Hắn khống chế hai tầng hồn đàn xám xịt, tùy tiện chặn ở trước tám thi thể thần cùng Huyết Lệ, trên người bùng lên dòng khí cuồng bạo.
Các cơn gió lốc năng lượng, đều có diện tích vài mẫu, nhanh chóng từ trong hồn đàn hắn dâng lên, đều dâng lên trên bầu trời.
Thời gian ngắn ngủi, đã có mấy chục cơn bão năng lượng, như các lốc xoáy cuồng phong, chặn ở trên đường tiến lên của đám người Tần Liệt.
Mỗi một cơn bão năng lượng, đều lưu động lực lượng cơn lốc mênh mông, như có thể xé nát máu thịt toàn bộ sinh linh.
Tồn tại hồn đàn trở xuống, mặc dù là Huyết Sát thập lão loại cấp bậc này, một khi rơi vào trong những dòng khí bão tố xám xịt đó, cũng sẽ bị xay nát thành mưa máu thịt.
“Hô hô hô!”.
Vòng xoáy cơn lốc xoay chuyển mãnh liệt vẫn đang phát sinh biến hóa kinh người, chốc lát biến thành thái cổ cự thú xám xịt, chốc lát biến thành Ma Thần dữ tợn giương nanh múa vuốt, chốc lát lại biến thành ác hồn lệ quỷ không biết tên.
Mỗi một lần biến ảo, những lốc xoáy bão tố xám xịt đó, đều tựa như đang thai nghén lực lượng mạnh hơn mãnh liệt hơn.
Rất rất nhiều ngọn gió vô hình nghiền nát linh hồn, làm hồn hồ sụp đổ, làm chân hồn hóa thành tro tàn, cũng đang lặng yên tản ra.
Tần Liệt tụ tập linh hồn ý thức, trong con ngươi toát ra điện mang âm u, cẩn thận nhìn.
Trong mắt hắn hai tầng hồn đàn bên dưới Văn Tân đột nhiên trở nên khác.
Sau khi vận chuyển ‘Thiên Lôi Cức’, lấy sấm chớp phụ hồn nhìn trộm, hai tầng hồn đàn xám xịt kia, ở mép có thể nhìn thấy lưỡi dao sắc bén vô cùng, điều này làm hai tầng hồn đàn của Văn Tân, như biến thành bánh xe cắm đầy vật sắc.
Hiển nhiên, linh quyết lực lượng Văn Tân chủ tu, chính là phong bạo chi lực.
“Thật là buồn cười, chó chúng ta vất vả nuôi, hiện tại lại học được cắn chủ nhân rồi”.
Lời của Sở Diệu Đan chanh chua đến cực điểm.
Khi nói chuyện, ả cũng điều khiển một tầng hồn đàn màu hồng, từ trên hải đảo bay tới.
Hồn đàn của ả như lấy thủy tinh hồng tạo hình thành, trong suốt, trong hồn đàn chiết xạ ra rất rất nhiều ảo giác, có nữ nhân xinh đẹp lẳng lơ thấu xương linh hoạt múa, có hung thần mặt mũi hung tợn tanh máu nuốt ăn sinh linh, có cung điện tráng lệ nằm ở đám mây, có tộc nhân trăm tộc quỳ bái...
Hồn đàn thủy tinh hồng chỉ có một tầng, ở dưới chân Sở Diệu Đan chậm rãi xoay tròn, đem từng cái tinh diện ảo giác khác nhau bày biện ra.
Rất nhiều người sau khi nhìn thấy hồn đàn đó toát ra, linh hồn liền trở nên không chịu khống chế, sẽ theo bản năng nhìn về phía ảo giác trong hồn đàn dưới thân nàng.
Rất nhanh, ánh mắt một số người dại ra, linh hồn như chạy ra khỏi hồn hồ.
Các ảo giác kia dưới thân Sở Diệu Đan đột nhiên biến hóa kỳ diệu, có thêm các hồn ảnh, những hồn ảnh đó, từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
Sắc mặt Tần Liệt đột nhiên biến đổi.
Hắn phát hiện hồn ảnh đột nhiên toát ra ở trong hồn đàn dưới thân Sở Diệu Đan, lại chính là vài võ giả chuyên chú nhìn về phía hồn đàn của ả nhất. Những võ giả đó, lúc này ánh mắt dại ra, trên người không còn linh hồn dao động.
Ở trong bất tri bất giác, linh hồn những người đó, tựa như bị hồn đàn của Sở Diệu Đan dẫn dắt tiến vào, biến thành một cái ảo giác trong mặt tinh thể trong đó.
“Đồ đáng chết, lại dám âm thầm lui tới với Viêm Nhật đảo, vậy đừng trách ta hạ sát thủ!”.
Hồn đàn thủy tinh hồng dưới thân Sở Diệu Đan, những hồn ảnh chậm rãi hiện ra kia đột nhiên hoảng sợ ý đồ thoát đi.
Tần Liệt chú ý tới, vài tên võ giả ánh mắt dại ra đứng ở cùng chỗ với Tống Đình Ngọc, thất khiếu toát ra từng dòng máu tươi.
Chỉ thấy các hung thần mặt mũi hung tợn trong hồn đàn của Sở Diệu Đan thoáng cái tóm chặt các hồn ảnh trồi lên đó, lập tức xé rách nhai nuốt.
Linh hồn ù ù cạc cạc bị kéo vào, lập tức biến thành thức ăn của hung thần trong hồn đàn, rất nhanh đã bị xé nát nuốt hết.
Vài tên võ giả bên người Cát Vinh Quang, thất khiếu máu tươi điên cuồng chảy, khí tức chân hồn hoàn toàn tiêu tán.
“Lão Mạnh! Lão Mạnh!”. Cát Vinh Quang lớn tiếng quát to.
“Vạn đại ca?”. Tống Đình Ngọc cũng kinh hô lên.
Đáng tiếc, bất luận bọn họ quát to như thế nào, mấy người đó đều đã không nghe thấy.
“Đều đừng đi nhìn hồn đàn dưới thân ả!”. Thanh âm khàn khàn Huyết Lệ vang lên rung trời.
Từng chút huyết quang, theo thanh âm hắn phát nổ, thế mà ở trong hồn đàn quanh thân Sở Diệu Đan nổ ra.
Huyết châu trong suốt bắn tung tóe khắp nơi.
“Phành! Phành!”.
Huyết châu va chạm ở trên hồn đàn thủy tinh hồng, thủy tinh nhuộm đỏ màu máu, làm từng cái ảo giác hung thần bên trong như đột nhiên điên cuồng không khống chế được.
Tòa hồn đàn đó đột nhiên kịch liệt xoay chuyển.
“Ta đi tiếp tiện nhân này một chút”.
Một ngôi sao băng máu tươi đầm đìa, từ bên cạnh Tần Liệt bắn ra, hướng phương vị Sở Diệu Đan rơi xuống.
“Huyết Lệ! Đối thủ của ngươi nên là ta!”. Văn Tân hừ lạnh nói.
Từng dòng khí bão xám xịt đột nhiên biến đổi, hóa thành mấy chục con thái cổ hung thú, có Tỳ Hưu, Đằng Xà, Câu Trần, Chúc Long v. V... Mỗi một con đều dài mấy chục thước, phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, muốn đem một ngôi sao băng máu Huyết Lệ biến thành kia ngăn trở.
Huyết Lệ đối với những thái cổ cự thú đó coi như không thấy, tiếp tục lấy quỹ tích không thay đổi, rơi về phương vị Sở Diệu Đan.
Lúc mọi người ở đây kinh ngạc, Tần Liệt bị ngọn lửa hừng hực trên vai thi thể thần bao phủ, đột nhiên thét dài lên.
Tiếng hét vừa nổi lên, tám thi thể thần như tám mặt trời mãnh liệt, thiêu đốt ngọn lửa thiêu hủy trời đất, kéo biển lửa cuồn cuộn, lao vụt tới trước người Văn Tân.
Tám thi thể thần trên thân thiêu đốt các Liệt Diễm thần văn, trong mắt phun trào ra dòng nham thạch nóng chảy dài mười mấy thước, bàn tay khổng lồ màu đồng đỏ trong lúc lôi kéo, rồng lửa uốn lượn đầy trời.
Sắc mặt Văn Tân trầm xuống, không thể không chuyển động hồn đàn, làm các thái cổ cự thú dòng khí bão biến thành kia trở về, đi giao đấu với tám thi thể thần.
Hắn bỗng hiểu, đối thủ của hắn lần này không phải Huyết Lệ, mà là tám thi thể thần từng ở Bạo Loạn chi địa tàn sát bừa bãi.
Nói đúng hơn... Là Tần Liệt khống chế thi thể thần.
“Văn trưởng lão, ta mới là đối thủ của ngươi”.
Quả nhiên, trong lửa, Tần Liệt bỗng lạnh lùng tàn khốc mở miệng.
“Tần Liệt! Lấy linh hồn vẻn vẹn Như Ý cảnh của ngươi, cho dù nắm giữ thi thể thần, lại có thể làm khó dễ được ta?”. Văn Tân cười hung ác.
“Thử chút chẳng phải sẽ biết?”. Tần Liệt hờ hững đáp lại.
“Tần Liệt!”.
“Người bị lửa nóng bao phủ đó thế mà lại là Tần Liệt?”.
“Hắn trở về lúc nào?”.
“Hắn có thể đối phó Văn Tân có được hai tầng hồn đàn?”.
Hai người đối thoại, làm đủ loại nhân vật chung quanh rốt cuộc làm rõ thân phận người nhỏ bé trong lửa.
Trong lúc nhất thời, mọi người như nổ tung ùn ùn kêu la lên.
Võ giả Như Ý cảnh, cho dù khống chế tám con rối thần kỳ không biết tên, thực có thể đối địch với cường giả hai tầng hồn đàn?
Rất nhiều người âm thầm lắc đầu.
“Các ngươi đánh rơi phong bạo sát linh, ta đi phá hủy tòa phong bạo hồn đàn kia!”.
Nhưng vào lúc này, thi thể thần cầm đầu kia, lấy một loại ngôn ngữ cổ xưa vang dội rít gào.
Hắn từ trong các con thái cổ cự thú kia giây thoát ra, như một thiên thần lửa, đạp biển lửa cuồn cuộn, tay nắm hai con rồng lửa nham thạch nóng chảy chảy xuôi, bá đạo lấy rồng lửa nham thạch nóng chảy trong tay làm roi dài, vụt tòa phong bạo hồn đàn của Văn Tân.
“Hắn, hắn đang nói chuyện!”.
“Hắn không phải thi thể!”.
“Hắn có được linh hồn thật sự!”.
Toàn bộ người vây xem, đều bị điểm hỏa ngọn lửa hưng phấn, lập tức sôi trào.
Tuy bọn họ không nghe hiểu thần ngữ cổ xưa thi thể thần kia nói, lại biết, thi thể thần có thể nói chuyện, tuyệt không thể chỉ là thi thể đơn thuần.
Đây là một sinh linh đẳng cấp cao có máu có thịt hơn nữa còn có linh hồn!
Thi thể thần cầm đầu mở miệng nói chuyện, mọi người đều kinh ngạc kêu la lên.
Vài năm trước, tám thi thể thần không đầu từ biển sâu trồi lên, ở các hải vực lớn làm loạn, không biết giết chết nuốt ăn bao nhiêu võ giả.
Năm đó chín thế lực lớn cấp Bạch Ngân cùng nhau ra tay, phái ra cường giả cuối cùng đem tám thi thể thần nhất nhất nhốt lại.
Sau khi Thần Táng tràng nổ tung, tám thi thể thần không đầu chợt thu được thần lực, mạnh mẽ giây thoát Thiên Khí tông trói buộc, một lần nữa trốn vào biển sâu.
Lúc thi thể thần lại một lần nữa hiện thân, chính là ở Lạc Nhật quần đảo, hơn nữa đều đã đạt được đầu lâu.
Từ đó trở đi, Tần Liệt liền mượn dùng uy phong tám thi thể thần, nổi danh Bạo Loạn chi địa, được mọi người chú ý.
Một trận chiến hai năm trước, tám thi thể thần làm Hắc Vu giáo, ba đại gia tộc bại lui, làm Khương Chú Triết cũng không thể cướp lấy di hài Huyết chi thủy tổ, do đó thành tựu Lạc Nhật quần đảo cùng Viêm Nhật đảo.
Hai năm sau, tám thi thể thần lại một lần nữa từ biển sâu đi ra, lại vì Tần Liệt mà chiến!
“Liệt Diễm thần hỏa! Kim Ô Đề Minh!”.
Thi thể thần cầm đầu lấy cổ ngữ Thần tộc rít gào, chỉ thấy từng đạo nham thạch nóng chảy sôi trào, đột nhiên truyền đến sinh cơ bừng bừng.
“Bốp bốp!”.
Hầu như cùng lúc, roi dài rồng lửa trong tay hắn cũng vụt tới phong bạo hồn đàn của Văn Tân.
“Vẻn vẹn một con rối, cũng dám quát tháo ở trước mặt ta!”.
Phong bạo hồn đàn dưới thân Văn Tân đột nhiên biến đổi, hội tụ thành vực sâu xám xịt u ám, bên trong lưu động năng lượng cơn lốc cuồng bạo.
Lúc hai con rồng lửa nham thạch nóng chảy vụt tới, lại bị vòng xoáy vực sâu xám xịt hút chặt, lập tức bị hút vào.
“Kim Ô Đề Minh!”.
Thi thể thần cầm đầu ngẩng đầu rống giận.
Những thiên hỏa từ ngoài thân hắn phun trào ra, bên trong các giọt máu như huyết mã não biến ảo thần kỳ.
Các con chim nhỏ ba chân bằng lửa, từ trong các giọt máu thai nghén ra, kịch liệt tụ tập thái dương chân hỏa lớn mạnh.
Trong chớp mắt, đã có mười mấy con chim lửa quạ vàng ba chân (Tam Túc Kim Ô), xông ra ở bên cạnh thi thể thần kia.
Tam Túc Kim Ô đồn đại là con của mặt trời, từ trong lửa mặt trời sinh ra, phun ra nuốt vào tia lửa mặt trời trưởng thành, cuối cùng tiến hóa thành thần linh cai quản Thái Dương chi hỏa.
Tam Túc Kim Ô đích thực, Bạo Loạn chi địa chưa ai từng thấy, nhưng các con Tam Túc Kim Ô này lấy Liệt Diễm thần huyết làm huyết mạch hồn nguyên, lấy thái dương chân hỏa làm khung xương máu thịt, vừa toát ra, cũng ở nháy mắt dẫn phát mặt trời trên chín tầng trời thay đổi.
Ngàn vạn cột lửa sáng, như dòng sông lửa cuồn cuộn, từ mặt trời nóng bỏng buông xuống.
Các con Tam Túc Kim Ô đắm chìm ở dưới mặt trời nóng bỏng nhất, tham lam nuốt viêm năng nồng đậm khủng bố hơn.
Chúng nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lớn lên.
Thời gian ngắn ngủi mười mấy hơi thở, các con Tam Túc Kim Ô kia lại đã to lên gấp đôi có thừa.
“Phần Sơn Chử Hải!”.
Theo thi thể thần cầm đầu la lên, các con Tam Túc Kim Ô vẫy cánh, nhấc lên biển lửa ngập trời, vậy mà lại đem Văn Tân bao phủ ngược.
Con chim lửa to lớn cứ vây quanh hai tầng hồn đàn của Văn Tân bay múa.
Thi thể thần rít gào kia, bàn tay khổng lồ màu đồng cổ tạo thành nắm đấm lửa, như thiên thạch bốc cháy rơi xuống, một lần tiếp tục một lần, nện tới hai tầng hồn đàn của Văn Tân.
Văn Tân trên hồn đàn được hơn ba trăm tầng kết giới bao lấy, toàn thân không lộ một tia khe hở.
Hai tầng hồn đàn dưới chân hắn sau khi biến ảo thành vòng xoáy vực sâu, cũng trở nên mềm mại tràn ngập tính dẻo.
Nắm đấm như thiên thạch bốc cháy của thi thể thần đánh xuống, như tảng đá lớn nện ở trên cục bông thật lớn, bị các tầng kết giới co dãn ngăn cản, lại không thể tạo thành thương tổn thực chất đối với hồn đàn của Văn Tân.