Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group“Đô Linh động trước kia là chi nhánh của Bái Nguyệt giáo, có lẽ... Nơi này có một số thứ liên quan với Bái Nguyệt giáo, ngươi không đi xem chút?”. Tần Liệt kinh ngạc hỏi.
Lắc lắc đầu, Lô Nghị nói: “Chỉ có ‘Nguyệt Chi Miện’ và ‘Hạo Nguyệt châu’, đối với ta mà nói mới là thứ có giá trị, đáng tiếc ‘Hạo Nguyệt châu’ còn ở trên người Hách Liên Tranh, bằng không ta lần này thật sự không tiếc nuối nữa”.
Tần Liệt cau mày, do dự một lát, nói: “Lúc ta bị ‘Nguyệt Chi Miện’ chụp vào trên đầu, ‘Nguyệt Ma’ từng xâm nhập não hải ta, dựa theo cách nói của hắn, hắn hẳn là không phải ‘Nguyệt Thần’ Bái Nguyệt giáo các ngươi thờ phụng. Hắn nói... Hắn đến từ U Nguyệt tộc gì đó, hắn ý đồ thoát khỏi phong ấn ‘Nguyệt Chi Miện’, buông xuống mảnh thiên địa này, làm nơi này biến thành U Nguyệt chi cảnh. Muốn đả thông hư không thông đạo, giúp nhiều tộc nhân U Ảnh tộc hơn buông xuống”.
“U Nguyệt tộc?”. Lô Nghị mặt đầy hoang mang: “Ta chưa bao giờ nghe một cái chủng tộc như vậy”.
“Ta cũng chưa từng nghe”. Tần Liệt tâm tư khẽ động, không khỏi giương giọng đem Lạp Phổ và Lâm Lương Nhi cùng nhau gọi tới, dò hỏi: “Các ngươi từng nghe U Nguyệt tộc hay chưa?”.
“Chưa”. Lạp Phổ lắc đầu.
Lâm Lương Nhi cũng không biết: “Chưa bao giờ nghe một chủng tộc như vậy”.
Lạp Phổ chính là Quỷ Mục tộc U Minh giới, sống mấy ngàn năm, kiến thức rất rộng, thế mà cũng không biết U Nguyệt tộc.
Lâm Lương Nhi đến từ Hàn Băng Phượng Hoàng tộc, đối với rất nhiều chuyện thời cổ đều đọc lướt qua, không ngờ cũng không biết chủng tộc này.
Điều này làm Tần Liệt âm thầm kinh ngạc.
“Vũ trụ mênh mông, chủng tộc không biết tên rất nhiều, ai có thể biết hết?”. Lạp Phổ cười, tùy ý nói: “Ba vạn năm trước, ở trước khi Thần tộc buông xuống linh vực, ai lại biết có ‘Bác Thiên tộc’ một chủng tộc cường đại như vậy?”.
“Điều này cũng đúng”. Tần Liệt gật đầu.
“Ô!”.
Ở lúc nói chuyện, sắc mặt hắn đột nhiên khẽ thay đổi, trong hai con ngươi lóe ra ánh sáng lạ.
Sáu luồng hư quang màu sắc khác nhau, phút chốc từ trong mi tâm hắn bay vụt ra, nháy mắt hóa thành sáu cái Hư Hồn chi linh.
Sáu Hư Hồn chi linh quay chung quanh hắn “y nha y nha”, không ngừng kể ra cái gì.
Tần Liệt tập trung lắng nghe.
Hư Hồn chi linh đang nói cho hắn, ở trong Trấn Hồn châu, trong sáu thiên địa chỗ bọn nó, một vị khách không mời mà đến xâm nhập.
Nói vị khách không mời đó đến quấy rầy bọn nó yên tĩnh, làm bọn nó sinh lòng bất mãn, bọn nó muốn Tần Liệt đem hắn đuổi đi.
Lúc cáo trạng, sáu tiểu gia hỏa bay vút đi, đem từng khối linh tài Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Lôi sáu loại thuộc tính trên chiếc Vân Phàm thuyền này nắm lên, cắn nuốt như gặm xương.
Tần Liệt tất nhiên biết vị khách không mời bọn nó nói, chính là tà vật hủy diệt Bái Nguyệt giáo, được Bái Nguyệt giáo xưng hô là ‘Nguyệt Ma’.
Chỉ là, hắn không biết nên xử trí tà vật này như thế nào, hắn chỉ theo bản năng cảm thấy Trấn Hồn châu có lẽ có cách.
Tuy hắn cũng không biết biện pháp cụ thể là cái gì.
Hắn chỉ có thể dốc sức trấn an sáu tiểu gia hỏa, hướng bọn nó bày tỏ mình bất đắc dĩ, cũng dặn dò bản thân bọn nó cẩn thận chút.
Cuối cùng, sáu tiểu gia hỏa sau khi nuốt ăn lượng lớn linh tài, mới không tình nguyện trở về Trấn Hồn châu.
Nhưng, ngay tại nháy mắt bọn nó bay trở về không gian Trấn Hồn châu tầng thứ tư, bọn nó lại vội vàng đi ra hết.
“Y nha y nha!”. Bọn nó lại vội vàng hướng phía Tần Liệt nói rõ phát hiện mới của bọn nó.
“Cái gì? Các ngươi là nói... Gia hỏa kia không thấy nữa?”. Tần Liệt ngạc nhiên.
Sáu tiểu gia hỏa cùng nhau gật đầu, hiển nhiên cũng cực kỳ tò mò, tò mò gia hỏa đột nhiên xâm nhập kia, vì sao lập tức biến mất.
Tần Liệt cũng nhíu mày trầm tư.
“Ồ!”.
Một loại lực hấp thụ mãnh liệt, từ trong Trấn Hồn châu ở mi tâm truyền đến, chợt, từng giọt bản mạng tinh huyết, còn có hồn lực của hắn, như dòng suối hội tụ vào biển lớn, ùn ùn bị hút vào Trấn Hồn châu.
Bản mạng tinh huyết, còn có hồn lực tinh thuần, hóa thành các cột sáng, xuyên qua từng tầng không gian trong Trấn Hồn châu.
Đến thẳng nơi Tần Liệt cũng chưa từng thăm dò rõ.
“Đây là...”.
Tần Liệt sửng sốt một lát, sắc mặt chợt trở nên vô cùng phấn khích, trong mắt ánh sáng lạ như cột.
“Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?”. Hắn không ngừng lẩm bẩm.
Năm đó, lúc ở Thần Táng tràng, hắn thu hoạch sáu dòng Vô Cấu Hồn Tuyền, sau đó dung hợp tinh huyết sáu đại linh thể, hồn lực cùng máu tươi của hắn, cuối cùng ở trong Trấn Hồn châu thai nghén ra sáu cái Hư Hồn chi linh.
Hắn nhớ rõ, Trấn Hồn châu lúc thai nghén Hư Hồn chi linh, là bá đạo mạnh mẽ hút ra máu tươi cùng hồn lực của hắn cỡ nào.
Thời gian cách nhiều năm, hắn lại một lần nữa thể ngộ được cảm thụ lúc ấy, lại bị Trấn Hồn châu hấp thụ bản mạng tinh huyết cùng hồn lực.
Liên tưởng tới vừa rồi sáu Hư Hồn chi linh nói, hắn hầu như trăm phần trăm có thể khẳng định, ‘Nguyệt Ma’ bị Trấn Hồn châu hấp thụ vào kia, hẳn là bị kéo vào một tầng không gian sâu hơn trong Trấn Hồn châu.
Một tầng không gian đó, hiển nhiên không phải nơi ở của Hư Hồn chi linh, mà là... Vùng đất lạ từng thai nghén sinh ra bọn nó.
“Nguyệt Ma... Hẳn là bị Trấn Hồn châu luyện rồi, cho nên cần bản mạng tinh huyết cùng hồn lực của ta”. Tần Liệt kinh hãi không thôi, âm thầm cân nhắc: “Qua đoạn thời gian, có thể có một Hư Hồn chi linh mới, từ trong Trấn Hồn châu bay vọt ra hay không?”.
“Làm sao vậy?”. Lạp Phổ nghi hoặc hỏi.
Hai người Lâm Lương Nhi và Lô Nghị, cũng kinh ngạc không hiểu nhìn về phía hắn, không biết hắn vì sao đột nhiên nghi thần nghi quỷ.
“Không có gì”. Vẻ mặt Tần Liệt lạnh nhạt.
Chuyện liên quan Trấn Hồn châu, hắn xưa nay giữ nghiêm bí mật, gần như sẽ không hướng ai để lộ ra.
***
Ba ngày sau, Vân Phàm thuyền chậm rãi tới gần Khư Địa.
Trên thuyền, Tần Liệt, Lâm Lương Nhi còn có Lạp Phổ đều đứng lên, xa xa nhìn về phía các hải đảo như phỉ thúy đá quý được khảm ở trên biển sâu xanh thẳm.
Chỉ có Lô Nghị bởi vì thương thế chưa khỏi hẳn, vẫn ngồi ngay ngắn, nhắm mắt khổ tu.
“Cuối cùng trở về Khư Địa rồi”. Lạp Phổ cười thoải mái: “Chờ trở lại Thất Mục đảo, thương thế hoàn toàn khôi phục, ta phải cùng Cổ Đà, Xích Yển hai gia hỏa này tính nợ cũ chút!”.
“Đến lúc đó nhớ tính cả của ta”. Tần Liệt nhếch môi.
“Được!”. Trong mắt Lạp Phổ sát ý lạnh như băng dạt dào.
Vân Phàm thuyền tiếp tục tiến lên.
Sau nửa canh giờ, một chiếc Vân Phàm thuyền này dần dần tiến vào phạm vi Khư Địa, xuyên qua các hải đảo không có cường giả chiếm cứ bên ngoài, lập tức hướng sâu bên trong di chuyển.
Đột nhiên, một cỗ khí tức huyết sát mênh mông, quay cuồng, như các đám mây máu từ sâu trong Khư Địa bốc lên.
Thoạt nhìn, bầu trời sâu trong Khư Địa như bị máu tươi yêu diễm nhuộm đỏ.
Mùi máu tươi gay mũi, từ bầu trời đầm đìa máu đó tràn ngập ra, làm toàn bộ tà ma cùng dị tộc sinh sống ở Khư Địa đều muốn nôn mửa.