Tin tưởng, người muốn nhìn thấy Diệp Lãng trở về không chỉ có một mình Thất ca, những người khác cũng giống như vậy, bọn họ có rất nhiều chuyện muốn hỏi Diệp Lãng.
Cho nên nói, Diệp Lãng dù có trở về, cũng không nhất định sẽ có được thời gian thanh tịnh, ít nhất trong thời gian sắp tới thì không thể nào, hắn sẽ bị rất nhiều người bao vây chặn đánh.
Nhưng mà, bị những người này bao vây chặn đánh, Diệp Lãng sẽ không phải chú ý nhiều, bởi vì những người này đều là người một nhà, hoàn toàn bất đồng với những người ở Long thành.
Đồng thời, Diệp Lãng cũng biết, những người này tối đa chỉ dây dưa với mình trong thời gian ngắn, sau khi thỏa mãn yêu cầu của họ, bọn họ sẽ tự tán đi, dù sao đây cũng là Long thành, bất đồng với những nơi khác.
-Có lẽ có việc trì hoãn trên đường đi, cho nên phải chú ý bọn họ một chút, sau khi Diệp Lãng xuất hiện, hắn sẽ đưa tin cho chúng ta.
Diệp Thành Thiên trầm giọng nói ra:
-Tốt, hiện tại mọi người nghỉ ngơi đi, ta sẽ xử lý chuyện trong mấy ngày nay!
Sau khi trở về Diệp thành, Diệp Thành Thiên cũng muốn giải quyết công việc nhiều ngày mà hắn đi vắng, dù trước đó đã giao cho người khác hỗ trợ xử lý giùm, nhưng đồng thời cũng lưu lại một chút việc mà mình phải đích thân xử lý.
Cứ như vậy, mọi người cứ đi làm công việc của riêng mình, về hành tung của Diệp Lãng, bọn họ chỉ chú ý, cũng không làm thêm chuyện gì khác.
Cũng có người hoài nghi có phải trong thời gian này Diệp Lãng đã xảy ra chuyện gì hay không, cho dù có Thất công chúa các nàng làm bảo đảm, nhưng cũng không bài trừ khả năng này, bởi vì Diệp Lãng không bao giờ làm cho mọi người bớt lo.
Bảy ngày sau, Diệp Lãng cũng xuất hiện ở Diệp thành, lúc này hoài nghi của mọi người đã tiêu tán.
Lần này không phải Diệp Lãng lạc đường, cũng không có chuyện gì xảy ra, mà là vì bọn họ không chạy đi, một đường chậm rãi mà đi, cũng không vội vã như bọn người Diệp Thành Thiên trước đó, cho nên dù đã xuất phát sớm hơn hai ngày, nhưng khi tới đích lại chậm hơn bọn người Diệp Thành Thiên tới bảy ngày.
Chênh lệch trong đó chính là chín ngày, không biết chuyến đi này của bọn người Diệp Lãng thế nào, nhưng trình độ chậm chạp lại khiến cho người ta xấu hổ.
Sau khi Diệp Lãng trở về Diệp thành, hắn đối với sự biến hóa của Diệp thành mà cảm khái, thời điểm hắn rời Diệp thành, thì nơi này vẫn còn đang xây dựng, tuy chỉ là xây dựng thêm, nhưng sự biến hóa đã siêu việt qua sự tưởng tượng của hắn.
Diệp thành hiện tại, quy mô của nó hoàn toàn không kém bất cứ thành thị lớn nào, mà lúc trước, nó chỉ là một tiểu thành thị mà thôi, khác biệt trong đó có thể nghĩ cũng biết, dù là kẻ nào thì lúc này cũng cảm thấy cảm khái giống như Diệp Lãng.
-Oa!
Diệp Lãng oa lên một tiếng, giống như nhìn thấy sự biến hóa lớn của nơi này mà oa lên, từ lúc bắt đầu vào thành tới bây giờ, hắn đã oa lên không biết bao nhiêu lần rồi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
-Oa! Oa cái đầu của ngươi!
Một âm thanh không thoải mái truyền tới, đó là một thiếu nữ đứng trước người Diệp Lãng không xa, thiếu nữ này rất không khách khí đứng giữa đường đi, ngăn cản đường đi của Diệp Lãng.
Đây là Diệp thành, người dám ngăn cản đường đi của Diệp Lãng không nhiều lắm, mà thiếu nữ trước mắt này chính là một trong những người không nhiều lắm đó.
-Oa... Tỷ...
Diệp Lãng nhìn thấy thiếu nữ kia, cả kinh kêu lên.
...
Thiếu nữ này không phải là ai khác, chính là tỷ tỷ Diệp Lam Vũ của Diệp Lãng, thời điểm Diệp Lãng tiếp cận Diệp thành thì nàng đã biết, cũng đã nhận được tin tức, cho nên nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây.
Khi nàng tới đây, vừa vặn nhìn thấy Diệp Lãng đi tới đâu cũng oa lên, bộ dáng giống hệt nông dân mới lên thành thị, làm cho Diệp Lam Vũ muốn cười lên, nhưng trong lòng nàng cũng rất khó chịu.
Nhất là lúc nhìn thấy Thất công chúa ở bên cạnh Diệp Lãng, mà biểu lộ của Thất công chúa, đã làm cho nàng rất khó chịu!
Biểu lộ của Thất công chúa, ở trong mắt của Diệp Lam Vũ, giống như muốn nói, hắc hắc, đoạn đường này ta và Diệp Lãng ở cùng một chỗ rất thoải mái, một mình ngươi trôi qua thế nào? Ta thì rất không tồi.
Khi đó Thất công chúa không nói cho Diệp Lam Vũ biết, cũng chính là vì nguyên nhân này, các nàng tranh đấu với nhau chẳng khác gì oan gia, cho dù là hiện tại cũng giống như vậy.
Nếu có thể đá Diệp Lam Vũ một cái, Thất công chúa tuyệt đối sẽ làm!
-Còn oa!
Diệp Lam Vũ tức giận gõ đầu Diệp Lãng một cái.
-Tỷ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Diệp Lãng sờ sờ nơi bị gõ, có chút ngẩn người hỏi thăm.
-Tại sao ta không thể ở nơi này, ta ở chỗ này rất bình thường, ngươi ở nơi này chính là không bình thường! Nói đi, tại sao đến bây giờ mới trở về?
Diệp Lam Vũ cầm lấy Diệp Lãng hỏi, cũng ngăn cách bọn người Thất công chúa ra.
Hiện tại phải đến phiên ta, không cho các ngươi tiếp tục!
-Trở lại làm chút chuyện, thuận tiện nhìn mọi người, ta rất muốn gặp lại mọi người! Thực tế là gặp Thất ca.
Diệp Lãng vừa cười vừa nói, những lời này làm cho những người ở phía sau kỳ quái, lúc nào Diệp Lãng lại nhớ Thất ca, chuyện này không có khả năng.
Mà rất nhanh, mọi người liền minh bạch, nguyên lai là vi...
-Khục khục! Thập Tam, ngươi học cách vuốt mông ngựa lúc nào thế, nhưng mà, nói như vậy, Thất ca ta rất thoải mái.
Thất ca đứng cách đó không xa nói với bộ dáng rất hưởng thụ, nhưng mà, hắn biết loại hưởng thụ này không thể dễ dàng tiếp nhận, bởi vì nếu Diệp Lãng làm như vậy, nhất định là có mục đích.
Nhưng mà, nhưng mà hưởng thụ trước rồi nói sau, bởi vì chuyện mà Diệp Lãng muốn nhờ hắn làm, hắn sẽ không từ chối, dù chuyện này hắn không biết rõ.
Vả lại, dù sao Diệp Lãng cũng đã nói, dù mình có đáp ứng hay không, cũng không quan hệ tới việc lần này.
-Thoải mái là tốt rồi! Hì hì...
Diệp Lãng vừa cười vừa nói, phương thức hắn cười không chính diện, vừa nhìn là biết hắn có âm mưu.
-Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ ca ca ta làm!
Vào lúc này Thất ca hỏi rất trực tiếp, bởi vì khi nhìn thấy nụ cười của Diệp Lãng, hắn có cảm giác mình sẽ đau đầu.
-Ah, Thất ca không hổ là Thất ca, chuyện như vậy cũng nhìn ra được!
Diệp Lãng giả bộ giật mình.
-Ai mà không biết ngươi, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! (không chuyện mà ân cần, không gian cũng là trộm)
Thất ca tức giận, những người khác xum xoe với hắn, có lẽ là vì muốn đánh quan hệ, nhưng Diệp Lãng không giống, nhất định hắn có mục đích.
-Sao lại nói như vậy, ta không phải gian, cũng không phải trộm, ta chỉ nhờ ngươi mua sắm chút tài liệu mà thôi!
Diệp Lãng nói.
...
-Chỉ là mua sắm tài liệu đơn giản như vậy thôi sao?
Thất ca ngây ngốc một chút, chuyện như mua sắm đồ vật, hắn giải quyết rất dễ dàng, hoàn toàn không có vấn đề.
Vấn đề này làm cho Thất ca cảm thấy có chút đơn giản, có chút không thể tin được.
-Đúng vậy, chính là đơn giản như vậy, ngươi cho rằng nó khó sao?
Diệp Lãng gật đầu.
-Đợi một chút, ngươi muốn mua đồ gì thì nói cho ta biết, ta muốn nhìn danh sách một chút!
Thất ca cũng không buông lỏng cảnh giác, hắn cảm thấy Diệp Lãng không có khả năng nhờ một chuyện đơn giản như vậy.
-Cái này đưa cho ngươi!
Diệp Lãng đưa ra một phần danh sách cho Thất ca.
Thời điểm này, Thất ca mới an lòng, thì ra chuyện này chỉ là mua sắm tài liệu thôi.
Đơn giản? Sau khi nhìn danh sách tài liệu, đúng là mua sắm tài liệu, nhưng cái dánh sách này quá dài, đồ vật không chỉ nhiều, hơn nữa còn có nhiều thứ mà mình chưa từng nghe qua.