Kế tiếp, mọi người cũng không phải chờ đợi quá lâu. Một khắc đồng hồ sau, một lão giả mặc một bộ cẩm bào rộng rãi bay lên trời cao, từ trên cao hạ mắt nhìn xuống mọi người.
Lão giả này mặt mũi uy nghiêm, khí thế hùng hồn như Man Long, trên áo thêu hình mặt trời, mặt trăng và vài nhóm sao, hiển lộ phong cách cổ xưa, khí tức tang thương và vĩnh hằng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com
Đây rõ ràng là một cao thủ Long Biến Cảnh, uy áp mạnh mẽ khiến cho hàng ngàn hàng vạn cao thủ trẻ tuổi tâm thần dao động, sắc mặt hoảng sợ.
Lão giả sẵng giọng, quét mắt nhìn mọi người một vòng, lạnh lùng nói:
- Các vị tiểu bối, về phần quy tắc chọn lựa các ngươi cũng đã biết rồi! Đã như vậy, lão phu cũng không cần phải nhiều lời nữa. Hiện tại sẽ bắt đầu. Ba ngày sau sẽ phong bế Truyền Tống Trận. Người lưu lại cuối cùng trong ba trăm cái không gian diễn vũ sẽ trúng cử! Mặt khác, lão phu cũng nhắc nhở một chút, người không đủ điều kiện, ngàn vạn lần không nên mưu toan vượt qua kiểm tra, nếu không sẽ phải tự gánh lấy hậu quả. Bắt đầu đi!
Lão giả vừa dứt lời, trong nháy mắt, ba trăm cái Truyền Tống Trận phát ra tử mang cực mạnh, chân chính bắt đầu vận chuyển.
Trong lúc nhất thời, trên trăm vạn cao thủ cả trên trời lẫn dưới đất đều sôi trào nhiệt huyết, hàng loạt những tiếng động lớn giống như sóng triều cuồn cuộn vang lên khiến người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.
Chẳng qua là, cũng không người nào chịu là người đầu tiên tiến vào Truyền Tống Trận.
Quân lính tản mát ở phía sau cũng không kìm được nhìn về phía đám đệ tử các đại giáo phái ở phía trước, mà đám đệ tử của các đại môn phái cũng rốt rít nhìn về phía Đại sư huynh, Đại sư tỷ hoặc đệ nhất cao thủ của môn phái mình. Tất cả đều có chút cố kỵ.
Rất hiển nhiên, nếu như không cẩn thận, cùng tiến vào một cái không gian với người có thực lực mạnh, vậy chẳng phải là tự chuốc khổ sao? Đạo lý này ai cũng hiểu được.
Cho nên, đại đa số mọi ngươi đều hy vọng người lợi hại hơn mình tiến vào Truyền Tống Trận trước, như vậy, mình cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Cho nên, toàn trường cứ như vậy tạo thành một hình ảnh cổ quái.
Cuối cùng, đổi tới đổi lui, ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú và những siêu cấp cao thủ như Phong Liệt, Kim Sở Ngạn, Thủy Vô Khuyết. Mà ánh mắt của đám người Kìm Sở Ngạn, Thủy Vô Khuyết, Tống Ngọc, Tề Vân Hạc lại chăm chú nhìn vào Phong Liệt.
Phong Liệt gặp phải tình huống này cũng không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong lòng hắn tự nhủ, nếu như mình còn bất động, chỉ sợ mọi người sẽ không an tâm. Sau khi trầm ngâm một lát, hắn liền tiến về phía một cái Truyền Tống Trận. Tử mang lóe lên, Phong Liệt lập tức mất tăm mất tích.
- Mau nhìn! Phong Liệt tiến vào... Là... Là Truyền Tống Trận số một!
- Phong Liệt tiến vào Truyền Tống Trận số một! Ngàn vạn lần chúng ta không được đi nhầm. Tuyệt đối không thể tiến vào Truyền Tống Trận số một a!
- Kim Sở Ngạn cũng đã vào! Kim Sở Ngạn chọn Truyền Tống Trận số hai!
- Ai! Kim Sở Ngạn không phải là đối thủ của Phong Liệt sao? Vốn lần này còn tưởng sẽ được nhìn thấy trận đấu kinh thiên của hai người đó!
- Dừng! Kim Sở Ngạn đã hai lần hút chết dưới tay Phong Liệt, lần này nếu đi vào cùng một cửa cũng là tự rước lấy nhục. Hắn không phải là người ngu như vậy!
...
Dưới ánh mắt soi mói của hàng ngàn hàng vạn người, Kim Sở Ngạn là người thứ hai đi về phía Truyền Tống Trận. Có điều, hắn đứng trước Truyền Tống Trận thứ hai, tựa hồ như trong lòng có chút do dự. Cuối cùng, hắn hừ lạnh một tiếng nặng nề, sau đó bước vào trong Truyền Tống Trận số hai.
Thật ra thì trong lòng hắn cũng không phả là sợ Phong Liệt. Ngược lại, trong tháng trước, hắn đã định ra kế sách đối phó với Phong Liệt, tin tưởng nếu đối mặt với Phong Liệt lần nữa, chắn chắn có thể khiến cho Phong Liệt chết không có chỗ chôn.
Nhưng có điều, lần quyết chiến này có quan hệ đến danh sách tiến vào Thiên Long lãnh thổ, liên quan đến đại kế của Kim Long Giáo, tuyệt đối không được thất bại, hay là cứ cẩn thật một chút cho chắc ăn, Muốn giết Phong Liệt thì khi tiến vào Thiên Long lãnh thổ sẽ có cơ hội.
Đúng lúc này, trên trời đột nhiên lóe lên một tia sáng. "Ông" một tiếng, đột nhiên xuất hiện một bước tường tranh ngăn cách không gian.
Chỉ thấy Phong Liệt và Kim Sở Ngạn hai người lúc trước tiến vào Truyền Tống Trận, hiện giờ đều hiện ra giữa không trung. Có điều, hai người thuộc hai cái không gian khác nhau.
- Di? Đây là không gian ảnh chiếu? Người ở bên ngoài có thể thấy được cuộc chiến ở bên trong?
- Quá thần kỳ.
...
Kỳ ảnh như vậy nhất thời đưa đến hàng loạt tiếng hoan hô. Kể từ đó, trên bầu trời của Hoàng Thành liền xuất hiện hai cái bóng người, bất cứ kẻ nào cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Kế tiếp, hàng loạt nhân vật thống lĩnh đệ tử các phái như Thủy Vô Khuyết, Lôi Vạn Quân, Mộc Thiên Tình, Long Khuynh Vân, Lý Phong, Hồng Phi Dương, Nguyệt Vô Song... cũng lựa chọn cho mình một cái Truyền Tống Trận rồi đi tới.
Tổng cộng ba trăm cái Truyền Tống Trận. Nếu các cao thủ không nhằm mục đích cố ý trả thù, vậy cũng không vào cùng một cái.
Mà ba người Tề Vân Hạc, Lý Kính, Vương Chinh của Băng Long Giáo cùng với nhóm sáu người Tống Ngọc của Phiêu Miễu Thiên Cung đều có chút chần chờ.
Bọn họ thỉnh thoảng lại nhìn về phía Truyền Tống Trận mà Phong Liệt đã tiến vào, tựa hồ như đang do dự điều gì đó.
- Tề huynh, chúng ta có nên cùng vào một không gian thu thập Phong Liệt không?
Vương Chinh cau mày nói.
- Cái này... Mặc dù vi huynh có Băng Phù trong tay, nhưng cũng không nắm chắc có thể thu thập được Phong Liệt. Chuyện này thật sự rất khó nói!
Tề Vân Hạc có chút buồn bực, thở dài nói.
- Tề huynh, không thể cứ như vậy mà bỏ qua cho Phong Liệt được!
Lý Kính tàn nhẫn nói.
- Ừm! Thôi! Hay là trước lấy đại sự làm trọng! Đợi sau khi tất cả tiến vào Thiên Long lãnh thổ rồi nói! Nếu không lấy đại sự làm trọng, chúng ta cũng không chịu nổi trách phạt!
Tề Vân Hạc trầm ngâm một chút, cuối cùng đưa ra chủ ý, sau đó hướng một tòa Truyền Tống Trận ở nơi xa bay đến.
Đám người Tống Ngọc của Phiêu Miễu Thiên Cung dường như cũng có tính toán như vậy, cuối cùng tạm thời bỏ qua ý định tìm Phong Liệt kiếm chuyện, tự tìm kiếm một cái Truyền Tống Trận cho mình.
Có điều, mặc dù danh tiếng của Phong Liệt lớn đến dọa người, những cũng có những kẻ điếc không sợ súng, tự nhiên là không sợ Phong Liệt.
- Tránh ra! Tránh ra! Các ngươi không dám vào, vậy thì để bổn công tử cho các ngươi mở rộng tầm mắt! Hừ! Phong Liệt là cái thá gì chứ! Bổng công tử thật sự muốn xem Phong Liệt có bao nhiêu cân lượng.
Một thanh âm cực kỳ lớn lối vang lên trên quảng trường, nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy một gã mặt to mũi lớn, từ trong vòng vây của đám thuộc hạ bay lên, thẳng tắp một đường đi tới Truyền Tống Trận của Phong Liệt.
- DI? Đây không phải là Liệu gia Đại công tử Liêu Trung Hạo sao? Không ngờ được là hắn đã tiến vào Hóa Đan Cảnh! Không trách được lại dám lớn lối như thế!
- Hừ! Đồ không biết sống chết, dám khiêu chiến với Phong Liệt. Ta cá là hắn chịu không nổi một quyền của Phong Liệt!
- Dừng! Không nên quá khinh người như vậy. Ta cá là trong vòng mười chiêu hắn nhất định sẽ quỳ xuống đất nhận thua.
...