Dịch giả: Vong Mạng, DionysusMa Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: Kunimi, Dionysus
“Đã dám đánh chết nhiều đệ tử trong tộc của ta như vậy, còn can đảm cướp tinh huyết Thiên Yêu đi, ta mà bắt được thì nhất định băm ngươi ra thành vạn mảnh, đánh cho hồn phi phách tán!”
Tia sáng tím bỗng nhiên sáng lóe lên, theo đó tốc độ độn quang đột nhiên tăng nhanh vài phần, nhằm phía xa xa xé gió lao đi.
Ở chỗ cách hai mươi dặm trước đạo độn quang màu tím, chính là Liễu Minh đang phi hành, trong lòng hắn bỗng nhiên có một tia cảm giác bất an nổi lên.
Hắn vừa đưa thần thức quét qua thì thình lình phát hiện sau lưng mình có một luồng chấn động mạnh đang cuồn cuộn lao nhanh tới, bên trong luồng chấn động này lờ mờ thấy có lôi điện màu tím sáng lấp lánh.
"Lôi Yêu Liệt Chấn Thiên!"
Nội tâm Liễu Minh lập tức rung động kịch liệt.
Hắn suy đi tính lại, dù tự tin cách mấy cũng tuyệt không dám chân chính giao thủ với cường giả Thiên Tượng cảnh, tu vi này cách hắn đến hai đại cảnh giới.
Hắn bèn điểm một cái lên mi tâm, tức thì một tia sáng vàng lóe lên rồi một thanh phi kiếm màu vàng kim dài hai thước tám thốn từ đó bay ra, theo kiếm quyết ngưng tụ lại, phi kiếm liền đón gió tăng kích thước lên đến gần một trượng.
Thân hình Liễu Minh chớp một cái liền xuất hiện trên phi kiếm màu vàng kim, ngay sau đó mặt ngoài tia sáng vàng tỏa ánh sáng chói lòa, “vèo” một cái đã liền hóa thành một đường cầu vồng màu vàng kim dài hơn mười trượng, dùng tốc độ không thể tưởng tượng được xé gió lao đi.
Thuật ngự kiếm phi hành vốn là một trong những loại độn thuật nhanh nhất, thêm uy lực của Nguyên Linh phi kiếm nữa thì tốc độ không chậm hơn chút nào so với độn quang của Lôi Yêu, vì thế mà khoảng cách giữa cả hai cứ dùng dằng duy trì không đổi.
“Ngự Kiếm thuật! Không thể tưởng tưởng được tên tiểu bối Nhân tộc này lại là một gã Kiếm tu.” Liệt Chấn Thiên dùng thần thức quét xong lại không khỏi nao nao, khóe miệng gã nở một nụ cười ác độc, đồng thời đưa một bàn tay lên vỗ về phía xa xa.
Không trung ở chỗ cách vài dặm trước mặt gã bỗng nhiên chấn động.
Thình lình thấy có một bàn tay màu tím lăng không hiện ra, sau đó năm ngón tay hợp lại rồi lại hóa ra một bàn tay cực lớn, nhanh chóng nhắm đạo độn quang màu vàng kim phía trước mà đập tới.
Nội tâm Liễu Minh chợt rùng mình, sau lưng hắn khói đen cuồn cuộn tuôn ra rồi cũng hóa thành một cự chưởng màu đen lớn hơn mười trượng, bay ra nghênh đón.
Một tiếng “Ầm” thật lớn vang lên!
Cự chưởng màu đen đập vào bàn tay màu tím trước mặt thật chẳng khác gì kiến càng lay cây, vừa mới chạm tới thì liền tiêu tan ra ngay trong khi bàn tay màu tím chỉ khẽ rung lên.
Nhưng chính vào lúc này, chỗ cự chưởng màu đen tán loạn ra lại bộc phát rõ một tràng tiếng nổ mạnh “Ầm ầm”.
Một đoàn những tia sáng đủ màu đập tới khiến cho bàn tay màu tím vốn đang khí thế hùng hổ kia chống đỡ không nổi, tán loạn tan ra.
Thì ra dưới tình thế cấp bách, Liễu Minh đã đem thanh đại đao hình sừng trâu đen nhánh, cũng chính là pháp bảo sơ hình lấy được từ trong người Thanh Ngưu yêu cộng thêm cả đám linh khí còn dư trong phù chứa đồ của hắn đặt lẫn vào trong cự chưởng màu đen do Long Hổ Minh Ngục Công hình thành, rồi thả ra ngoài cho nổ cùng một chỗ.
Nhưng dù vậy, uy năng còn dư của bàn tay màu tím sau khi bị nổ vẫn hóa thành một luồng khí tím, trong nháy mắt đã tới ngay sau người hắn.
Tuy thế, Liễu Minh cũng đã có chuẩn bị sẵn từ trước, tay áo lại giương lên thả ra một tấm cốt thuẫn màu đen chắn ở sau lưng.
"Ầm" một tiếng!
Ánh sáng màu đen chợt lóe lên trên mặt cốt thuẫn, cuối cũng cũng ngăn được đám khói đen kia lại.
Nhưng dù cho như thế thì Liễu Minh vẫn cảm nhận được một lực cực lớn từ trong Cửu Nghi Thuẫn ở phía sau lưng bay vọt ra, phần lưng hắn lập tức phát ra những tiếng “lách cách” do xương bị va đập, kèm theo đó là cảm giác đau nhức kịch liệt tự nhiên sinh ra.
"Phốc "
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt Liễu Minh trắng nhợt, trong lòng cực kỳ hoảng sợ.
Thực lực chân chính của cường giả Thiên Tượng cảnh quả nhiên không phải thứ hắn hiện tại có thể tưởng tượng được.
Cũng may là dựa vào lực trùng kích vừa rồi, ngược lại giúp hắn thúc giục kiếm quang kéo giãn khoảng cách ra thêm một chút rồi tiếp tục điều động Ngự Kiếm thuât, dốc sức liều mạng chạy trốn.
Một kích vừa rồi đánh ra cũng khiến Liệt Chấn Thiên hao tổn không ít pháp lực, gã tưởng rằng một cú vừa rồi chắc chắn sẽ tiêu diệt Liễu Minh đến tro bụi cũng không còn nhưng chẳng ngờ Liễu Minh còn có thể đánh ra một chiêu như thế, trong lúc lòng nao nao thì khoảng cách giữa cả hai lại được kéo dài thêm không ít.
Gã đột nhiên quát lên một tiếng, ánh sáng tím quanh thân lóe lên rồi lại tiếp tục đuổi theo Liễu Minh ở phía trước.
Chỉ thấy hai tia sáng, một vàng một tím, một trước một sau giống như sao băng trong không trung xẹt cái đã đi qua mấy trăm trượng, nhắm thẳng phía trước, gào thét lao đi. Trong khoảng thời gian kế tiếp, khoảng cách giữa cả hai người vẫn thủy chung không giảm đi.
Đây cũng là do Hư Không kiếm có chứa thuộc tính không gian nhất định nên tốc độ so với Nguyên Linh phi kiếm bình thường nhanh hơn không ít, nếu đổi lại là một gã Kiếm tu Hóa tinh khác thì chỉ e đã bị Lôi Yêu đuổi tới từ lâu rồi.
Đương nhiên đây cũng còn là do bản thân Liệt Chấn Thiên cũng không am hiểu thuật phi độn cho lắm.
Cứ một chạy một đuổi như thế qua thời gian cạn một chén trà, Liệt Chấn Thiên không khỏi nhíu mặt chau mày đồng thời thần sắc trở nên âm trầm cực điểm.
Tốc độ ngự kiếm phi hành của Liễu Minh cực nhanh, vượt xa tưởng tưởng của gã khiến gã vốn tu vi Thiên Tượng cảnh lại chẳng cách nào đuổi kịp một tên tu sĩ Hóa Tinh kỳ, việc này mà đồn ra ngoài không biết bao nhiêu kẻ sẽ cười nhạo đến rụng cả răng hàm.
Lúc này, vẻ dữ tợn lóe lên trên mặt gã rồi hai tay gã đột nhiên mờ đi, khua múa một hồi trước người, không ngừng kết ra các loại thủ ấn cực kỳ phức tạp, đồng thời miệng gã truyền ra những tiếng chú ngữ trầm thấp.
Tiếp đấy, gã há miệng liên tiếp phun ra mấy đoàn tinh huyết, môĩ lần phun một ngụm thì sắc mặt gã tái đi một phần, sau khi phun ra ngụm máu thứ năm thì sắc mặt gã trở nên tái nhợt.
Năm ngụm tinh huyết hóa thành một đám sương mù máu, từ một ngón tay Lôi Yêu một tia hồ quang điện màu vàng kim lóe ra rồi nổ tung trong đám sương màu hóa thành một tia sét nhỏ li ti màu vàng nhạt.
Kế đấy gã lại đưa một tay bấm niệm pháp quyết, đám sương mù máu đột nhiên ngưng tụ lại, hóa thành một luồng hào quang màu máu vây quanh thân gã rồi nhanh chóng xoay tròn, mặt ngoài vầng hào quang là đầy những tia điện quấn quanh, không ngừng phát ra những tiếng nổ giòn.
“Ầm đùng” một tiếng vang lên!
Tốc độ độn quang của Liệt Chấn Thiên tăng lên gấp đôi, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy cả kinh, tâm niệm thay đổi thật nhanh, mạnh mẽ thúc dục một trăm năm mươi ba khỏa tinh thể trong Linh hải, một cỗ pháp lực bàng bạc tỏa ra, hắn lập tức không tiếc chân nguyên, thúc dục Thú giáp quyết, sau lưng bỗng sinh ra một đôi cánh màu bạc lớn hơn một trượng.
Đôi cánh chớp động, hai đạo cuồng phong bỗng nhiên cuốn ra, làm xuất hiện một cỗ sức lực cực lớn đẩy mạnh hắn về phía trước, tốc độ của Kim sắc kiếm quang nhờ vậy mà tăng lên gấp bội, giống như sao xẹt băng băng hướng về phía trước bay đi.
Mặc dù Liệt Chấn Thiên đã dùng toàn lực thúc dục Huyết Độn thuật, vẫn không có cách nào rút ngắn được khoảng cách so với Liễu Minh.
Điều này làm cho hắn vừa giận vừa sợ.
Cả hai một đuổi một chạy, chừng nửa canh giờ, Liệt Chấn Thiên ở phía sau đột nhiên huyết quang mờ đi, chậm rãi tiêu tán, tốc độ độn quang vì vậy mà giảm xuống như ban đầu.
Lôi Yêu chửi thầm trong lòng, như lực bất tòng tâm không thể làm gì hơn.
Huyết Độn thuật của hắn cần sử dụng pháp lực Lôi thuộc tính thiêu đốt tinh huyết của chính mình mới có thể thi triển được, mà mỗi lần thi triển chẳng những hao tổn rất nhiều pháp lực mà còn có hạn chế về mặt thời gian, muốn thi triển lại phải đợi một quảng thời gian.
Đúng lúc này, đôi cánh màu bạc sau lưng Liễu Minh cũng lập lòe, ngân quang lúc sáng lúc tối, một thoáng đã rút vào trong cơ thể, rõ ràng hắn cũng tiêu hao pháp lực không ít, không thể chi trì thêm được nữa.
Liệt Chấn Thiên vừa thấy tốc độ của Liễu Minh chậm lại, trong lòng tự nhiên đại hỉ, lập tức khu động pháp lực thúc dục độn quang đuổi sát phía sau.
Liễu Minh cười khổ một hồi, hắn đối với Bát Túc Hải Yêu tu luyện Thú Giáp quyết chỉ ở giai đoạn sơ cấp, việc thi triển ra nhục sí chính là biến hóa cao cấp trong Thú Giáp Quyết, vì vậy không khỏi có chút khiên cưỡng khi sử dụng.
Lúc này không cần quay đầu lại, hắn cũng cảm ứng được Linh áp đang áp tới như gió bay điện áp, bèn hừ thầm một tiếng.
Lôi Yêu nếu không thể thi triển Huyết Độn thuật kỳ dị kia, muốn đuổi kịp Ngự Kiếm phi hành, cũng không phải là chuyện dễ làm.
Trong tay hắn lập tức xuất hiện một cái bình ngọc, không chút do dự hắn liền lấy ra một khỏa Kim Nguyên Đan cho vào trong miệng, tay kia hắn cũng cầm một miếng Thượng phẩm Linh thạch, một trong một ngoài điên cuồng hấp thu Pháp lực.
Chỉ trong chốc lát, Pháp lực trong cơ thể đã nhanh chóng tràn đầy, Kiếm quang màu vàng dưới chân đột nhiên sáng ngời, tốc độ lập tức nhanh hơn không ít.
Ước chừng một lúc lâu sau, Lôi Yêu sau khi vận dụng một loại bí pháp quỷ dị, cũng khôi phục được một phần pháp lực, hơn nữa thời gian hạn chế cũng vừa hết, hắn thi triển Huyết Độn thuật một lần nữa, tăng tốc đuổi theo Liễu Minh ở phía trước.
Mà Liễu Minh sau khi phục dụng nhiều đan dược và Linh thạch, cũng khôi phục được nguyên khí, cắn răng thi triển Thú Giáp quyết một lần nữa, trên lưng ngân quang lóe lên, hiện ra một đôi nhục sí, toàn thân hóa thành một đạo ngân quang, nhanh chóng hướng phía trước tán loạn bay đi.
“Vị tiểu hữu Nhân tộc phía trước, lão phu không có ý tứ gì khác, chỉ cần tiểu hữu đem Thiên Yêu tinh huyết bên trong Bí cảnh trả lại cho ta, những sự tình khác ta cũng không truy cứu, cam đoan để ngươi bình yên ly khai khỏi đây.” Trong tai Liễu Minh bỗng vang lên âm thanh của Liệt Chấn Thiên truyền tới.
Liễu Minh nghe được lời ấy, trên miệng cười cười, căn bản không để ý đến nửa phần.
Hắn trong Lôi Trì Sơn Bí cảnh đã giết không ít đệ tử của Lôi Yêu, còn Thiên Yêu tinh huyết đã nuốt vào trong bụng, lấy gì mà trả lại cho lão.
Vả lại, tựu như trên tay hắn vẫn còn Thiên Yêu tinh huyết, nếu như giao cho Lôi Yêu thì tính mạng hắn cũng không có gì đảm bảo, loại lời nói này căn bản nửa điểm hắn cũng không tin.
Kim quang lóe lên, Liễu Minh bay qua một ngọn núi, tiếp tục hướng phía xa xa bay đi.
“Hừ, Liệt mỗ đã nhượng một bước, các hạ cũng nên phân biệt tốt xấu! Thiên Yêu tinh huyết đối với ngươi cũng không có tác dụng gì, vì nó mà ném đi tính mạng có đáng không?” Âm thanh Liệt Chấn Thiên tiếp tục truyền tới, ý tứ uy hiếp lộ rõ ở bên trong.
Mặc kệ hắn nói gì, Liễu Minh phía trước thủy chung không nói một lời.
Liệt Chấn Thiên thấy vậy, giận tím mặt, biết rõ không thể đả động gì được y, nội tâm trầm xuống, không nói thêm nhiều, toàn lực thúc dục pháp lực phát huy độn quang đến cực hạn, cảnh vật hai bên nhanh chóng lui về phía sau, bên tai gió rít vù vù từng hồi.
Hắn không tin với tu vi của tu sĩ Hóa Tinh kỳ, có thể kiên trì liên tiếp thục dục bí thuật phi độn trong một quãng thời gian dài được.
Một khi Liễu Minh hao tổn hết pháp lực, việc còn lại há chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao.
Trong thời gian kế tiếp, cả hai trình diễn một màn quỷ dị.
Liệt Chấn Thiên biến thành độn quang màu tím đuổi sát kiếm quang màu vàng của Liễu Minh, cứ một đoạn thời gian, độn quang màu tím sẽ gia tăng tốc độ, cùng lúc kiếm quang màu vàng cũng đồng dạng tăng tốc, phối hợp vô cùng ăn ý, cứ vậy, cả hai người đồng thời lúc nhanh lúc chậm, khoảng cách giữa hai người thủy chung vẫn không thay đổi.
Cuộc rượt đuổi trải qua nửa tháng.
Liệt Chấn Thiên tuyệt đối không thể ngờ được Liễu Minh có nhiều Kim Nguyên Đan và Linh thạch như vậy. Trong Tu Di Giới của hắn có hàng trăm khỏa Kim Nguyên Đan cùng hàng ngàn vạn Linh thạch không ngừng tiếp tế. Vì vậy, hắn có thể kiên cường ngạnh sanh đến lúc này.
Trên đường, Liễu Minh cũng không dám đi về hướng địa phương có người, vì dù sao hắn đối với Nam Man chi địa cũng không quen thuộc lắm, hắn sợ rằng Lôi Yêu có thể triệu hoán Yêu tu hoặc là tu sĩ Man tộc cùng ngăn trở, với suy nghĩ như vậy, hắn cứ dứt khoát hướng phía hẻo lánh mà chạy.
Địa phương mà hắn quen thuộc nhất ở đây dĩ nhiên là Trư Long Sơn Mạch.
Cũng vừa may Lôi Trì Sơn cách không quá xa đoạn sơn mạch này.
Vào một ngày, tại một ngọn núi nhỏ trong dãy Trư Long Sơn Mạch, một đạo kiếm quang gào thét bay qua.
Phía trước không xa, một mảng Hắc vân đang bay theo hướng cắt ngang đường đi của kiếm quang, bên trong Hắc Vân ẩn truyền ra trận trận âm thanh vù vù.