Dịch giả: nila32“Rất tốt!” Nam tử áo vàng thấy vậy, nhoẻn miệng cười, rồi nhìn về phía Âm Cửu Linh gật đầu nhẹ. Một thoáng vụt qua đã thấy hắn ung dung rời khỏi đại điện.
Nghe Thiên Qua chân nhân nói không rõ đầu đuôi, Liễu Minh cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết vị Môn chủ này của Thái Thanh Môn ra tay thăm dò là có ý gì. Nhưng xem thần sắc của Âm Cửu Linh, hắn tin rằng vị sư phụ này hiểu rõ toàn bộ khúc mắc trong đó. Khi Liễu Minh còn đang nhìn theo hướng Thiên Qua chân nhân vừa rời đi, giọng nói của Âm Cửu Linh đã từ phía sau truyền đến.
“Vừa rồi Môn chủ chỉ có ý thăm dò một chút thực lực của người. Thiên Môn Hội hai năm sau, các vị cao tầng đã quyết định cho ngươi cùng với năm đệ tử khác có tu vi dưới Chân Đan cảnh tham gia. Nếu ngươi có thể lập nhiều công trạng tại đó, trong tông tất nhiên sẽ có trọng thưởng!”
“Thiên Môn Hội!” Liễu Minh có chút giật mình, kinh ngạc nói.
Hắn căn bản không biết gì về Thiên Môn Hội này ngoại trừ năm đó khi ở bên ngoài Bích Khung Huyễn Cung, tên thiếu niên Yêu tộc kia đã có đề cập đến nhưng hắn cũng không quá để ý. Không nghĩ tới hôm nay, chính mình lại đại diện cho Thái Thanh Môn, tham gia Hội này.
Liễu Minh tuy vẫn có cảm giác nghi hoặc nhưng nếu là do tông môn chỉ định, lại được sự cho phép của sư tôn Âm Cửu Linh, đương nhiên là không thể từ chối. Sau khi nhanh chóng suy nghĩ, hắn liền cung kính trả lời:
“Có thể tham gia Thiên Môn Hội là vinh dự của đệ tử, đệ tử quyết dốc hết khả năng, hết sức vì tông môn.”
“Rất tốt. Hai mươi năm không gặp, ngươi có thể liên tiếp đột phá hai tiểu cảnh giới, đã vượt qua dự liệu của ta. Nếu ngươi vẫn dậm chân ở Hóa Tinh sơ kỳ, có lẽ ta sẽ mang chút ít do dự về việc này, dù sao tham gia Thiên Môn Hội tuy rằng có thể thu được nhiều lợi ích nhưng phong hiểm trong đó cũng không thấp. Sơ sẩy một chút liền có khả năng vẫn lạc trong đó. Nhưng với thực lực của ngươi hiện tại, ta cảm thấy rất yên tâm. Ngươi những năm này có thể tiến vào Hóa Tinh hậu kỳ, xem ra cơ duyên không nhỏ.” Âm Cửu Linh thấy hắn quả quyết đáp ứng, không khỏi hài lòng, sau khi quan sát hắn một lượt, lại đem chủ đề thay đổi.
“Không dối gạt sư tôn, đệ tử những năm gần đây tại vùng đất Man Hoang đúng là đã gặp cơ duyên lớn lao.” Liễu Minh liền giải thích.
Trước khi tới đây, hắn đã đem Xa Hoạn đồ đằng cất đi, dù sao nếu giấu giếm tu vi trước mặt vị sư tôn này khó tránh khỏi bị phản tác dụng.
Tuy đồ đằng này có thể lừa gạt cảm ứng của tu sĩ dưới Thiên Tượng Cảnh nhưng Âm Cửu Linh thân là người đứng đầu một phong của Thái Thanh Môn, tu sĩ Chân Đan bình thường không thể so sánh, nói vị sư tôn này có khả năng chém giết tán tu Thiên Tượng cảnh, hắn cũng không chút nghi ngờ.
“Nếu đã là cơ duyên thì đó là do số phận của ngươi. Ta chỉ là muốn nhắc nhở đôi chút, nếu quá dựa vào dược vật hòng gia tăng pháp lực nhanh chóng, đối với quá trình tiến cấp về sau của ngươi sẽ có ảnh hưởng lớn. Ngoài ra trong quá trình tu luyện công pháp, nếu gặp vấn đề gì, người có thể tìm vi sư để thỉnh giáo.” Âm Cửu Linh nghe vậy, hắc hắc một tiếng nói.
“Đa tạ sư tôn, đồ nhi hiểu rõ.” Liễu Minh không dám chậm trễ, cung kính vâng dạ.
Sau đó, Liễu Minh lại hỏi sơ qua tình hình của Thiên Môn hội sắp tới, rồi vội vàng bái biệt Âm Cửu Linh, nhằm hướng Tàng Kinh Các trong tông bay đi.
Tầm nửa ngày sau, Liễu Minh chậm rãi đóng một bản điển tịch, cất lại vào tủ gỗ trong tàng kinh các.
Một phen tìm tòi, hắn rốt cuộc hiểu rõ Thiên Môn Hội là gì.
Thiên Môn Hội này theo lời đồn đại từ thời Thái Cổ, là do thế lực thần bí gọi là “Thiên Cung” tổ chức thi đấu.
Dựa theo tài liệu ghi chép, “Thiên Cung” cứ mỗi tám trăm năm sẽ mở ra một nơi gọi là Thiên Môn Bí Cảnh, phân phát thiếp mời, kêu gọi ít thì mấy trăm, nhiều thì hơn ngàn đệ tử từ các tông môn lớn, tiến vào trong đó cùng nhau tỷ thí, tranh đoạt cơ duyên cùng số mệnh.
Mà muốn tiến vào bí cảnh Thiên Môn, phải là đệ tử nhỏ hơn trăm tuổi lại mang tu vi không vượt quá Chân Đan kỳ.
Nghe nói, trong Bí Cảnh có vô số thiên tài địa vật, thậm chí một ít di tích tông môn thời Thượng Cổ cùng truyền thừa cũng được phong ấn bên trong, cướp lấy càng nhiều bảo vật, càng đạt được nhiều vận khí.
Nếu kẻ nào có thể ở trong bí cảnh giành lấy đại khí vận, tông môn của hắn trong ngàn năm sẽ vô cùng thịnh vượng, còn nếu chỉ đoạt được một lượng số mệnh ít ỏi, thì ngàn năm về sau, tông môn của ngươi sẽ gặp tai họa không ngừng, thế lực sụt giảm.
Tứ đại thái Tông thân là đỉnh cao trong giới đại năm, đối với sự tình cũng cảm thấy nghi hoặc, đã nhiều lần ra tay tìm hiểu chi tiết về Thiên Cung nhưng đều tay trắng mà về, chỉ biết Thiên Môn Cung này thần bí dị thường, còn có đại năng cấp Thông Huyền tọa trấn, hơn nữa không chỉ một người, tuyệt đối không thể coi thường.
Càng cổ quái hơn là, người của Thiên cung mỗi lần đều theo Thiên Môn Bí Cảnh mở ra mà xuất hiện, nhưng lại sẽ theo Thiên Môn Bí Cảnh đóng cửa mà biến mất một cách thần bí, dù cho tất cả tông môn lớn dùng thuật bói toán truy xét, cũng bị lực lượng thần bí nào đó quấy nhiễu, không thể nghiệm ra kết quả.
Dần dà, mắt thấy tham gia Thiên Môn Hội đối với tông môn mình cũng không ảnh hưởng gì xấu. Phái đệ tử tham gia Thiên Môn Hội mỗi tám trăm năm là chuyện các thế lực lớn nhất định phải làm, nếu không liên tiếp mấy trăm năm gặp số mệnh không, mấy đại tông môn cũng đều cảm thấy không chịu nổi.
Thiên Môn Hội lần trước, Thái Thanh Môn chỉ xếp thứ ba, nằm sau Thiên Công Tông và Huyền Ma Tông, chỉ đứng trên Hạo Nhiên Thư Viện.
Mà căn cứ theo lời Âm Cửu Linh lúc trước, lần phó hội này, tình huống của Thái Thanh Môn càng thêm không tốt, bởi vì Thiên Môn Hội này đúng lúc Thái Thanh Môn không có nhiều đệ tử thích hợp để lựa chọn, vài tên nội môn đệ tử lợi hại nhất hoặc là đã quá tuổi, hoặc là vừa mới tiến giai Chân Đan, đều không thể tham gia.
Nếu không phải như thế, việc này cũng không đến phiên một đệ tử mới nhập môn vài chục năm như Liễu Minh được chọn.
Dù sao có thể tham gia Thiên Môn Hội, tuy nguy hiểm nhiều vô số nhưng đồng thời cũng là vô cùng nhiều cơ duyên đang chờ đợi. Hơn nữa vạn nhất giành được càng nhiều số mệnh cho môn phái, trong tông sẽ tưởng hưởng càng trọng hậu.
“Không vượt quá trăm tuổi, thực lực dưới Chân Đan!” Liễu Minh thì thào tự nói, trong lòng lại cảm thấy an tâm hơn.
Với thực lực của hắn bây giờ, dốc hết sức cũng có thể đem tu sĩ Chân Đan trung kỳ chém giết, mặc dù trong Thiên Môn Hội có thể đụng phải đệ tử yêu nghiệt của tông môn khác, nhưng bảo vệ bản thân không phải là vấn đề lớn.
Lúc này cách thời điểm tham gia chỉ còn hai năm, thời gian cấp bách, muốn pháp lực tăng có lẽ là không thực tế, mà nếu muốn rời khỏi tông môn tìm kiếm cơ duyên, thời gian lại có chút không đủ, huống hồ hắn vừa từ bên ngoài trở, lúc này thật sự không nên xuất hành.
“Hoàng Cân Phù Binh”
Liễu Minh tâm niệm vừa động, đã lập tức quyết định, đây cũng là chuyện vài ngày trước hắn đã suy nghĩ kĩ, hắn tin tưởng, nếu có thể thành công tế luyện Hoàng Cân Phù Binh thành một phân thân, nhất định trở thành lá bài bảo vệ tính mạng cho hắn tại Thiên Môn Hội sắp tới.
Ý đã quyết, Liễu Minh không chút chần chờ, trực tiếp quay về động phủ, tiến hành bế quan.
Sau thời gian một bữa cơm tại mật thất trong động phủ.
Liễu Minh khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, nín hơi tập trung tư tưởng, hai tay mau chóng kết thành thủ ấn huyền diệu.
Theo pháp ấn hiện ra, thiên địa linh khí chung quanh cũng bắt đầu hội tụ trước người Liễu Minh.
Bên dưới vòng xoáy linh khí đã đặt sẵn một cái bát bạc phát ra ánh sáng trắng mịt mờ, bên trong bát là một Phù lục, mặt ngoài nhàn nhạt tử mang cùng ánh vàng rực rỡ.
Lúc này Hoàng Cân phù lục gần như đã hoàn toàn hấp thụ linh dịch tím nhạt còn lại trong bát, mà khi Phù lục hấp thu càng nhiều linh dịch màu tím, ánh vàng kim bên ngoài lại càng sáng lạn chói mắt, tản ra từng đợt khí tức linh dật, hiển nhiên linh tính được khôi phục hoàn toàn.
“Là lúc này rồi!”
Bỗng nhiên, Liễu Minh trợn hai mắt, pháp quyết trên tay lần nữa biến đổi, màu vàng kim trên Hoàng Cân phù lục lóe lên mạnh mẽ, lập tức hồi xì xì nhẹ vang lên, chất lỏng màu tím nhạt mặt ngoài Phù lục cũng bị ánh lửa vàng kim đốt sáng, trực tiếp bốc hơi thành một tầng sương mù tím biếc.
Theo Liễu Minh huy động, sương mù tím trong Hoàng Cân phù lục lượn vòng bay lên, rồi trực tiếp tiến vào trong vòng xoáy linh khí màu trắng bên trên.
Hoàng Cân phù lục bên trong vòng xoáy linh khí không ngừng run rẩy, phát tán thật nhiều quang mang ánh vàng, không ngừng trùng kích, chấn động linh khí màu trắng xung quanh.
Vàng, trắng hai màu đan xen vào nhau, vòng xoáy linh khí dần có chút bất ổn.
Liễu Minh sắc mặt tập trung, mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi, phui ra một ngụm máu, chui vào trong Hoàng Cân phù lục.
Đồng thời trong tay liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, Hoàng Cân phù lục nhè nhẹ vang lên một tràng ông ông, đồng thời xoay tròn cùng với vòng xoáy linh khi, càng lúc càng nhanh.
Nhìn thấy Hoàng Cân phù lục ổn định bên trong vòng xoáy, Liễu Minh thở dài một hơi, tiếp theo, pháp quyết trong tay bắn ra dồn dập, trong miệng bắt đầu niệm chú.
Tin tức Liễu Minh sau khi trở về được chỉ định tham gia Thiên Môn Hội rất nhanh được lan truyền tại Thái Thanh Môn, kinh động không ít kẻ quan tâm.
Mà nhân vật chính lúc này đang chuyên tâm bế quan, không hề hay biết.
Trên đỉnh Phiêu Miểu Phong mây mù lượn lờ, tại tòa động phủ nào đó.
Trang sức trong động phủ cũng không xa hoa, phần lớn lấy xanh nhạt làm màu chính, trông vô cùng thanh lịch cùng bình dị, phòng chính có một cái bàn đá, trên bàn để một ấm trà xanh ngọc, bên cạnh là hai chén trà nhỏ cùng màu.
Lúc này, một ngón tay nhỏ thon như ngọc nhấc bình trà rót ra hai chén thơm phức, đem một chén đưa cho cô gái ngồi đối diện.
Nữ tử có ngón tay thon gọn mặc bộ quần áo lam nhạt, tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp cùng mị hoặc, đôi mắt dễ thương cũng xanh nhạt, vô cùng linh động, không ai khác ngoài Già Lam.
Cô gái ngồi đối diện, da trắng như tuyết, trang phục màu xanh càng tôn lên dáng vẻ yểu điệu, thướt tha, chính là Long Nhan Phỉ của Thiên kiếm Phong.
Hai cô gái này từ sau khi quen biết tại Hư Linh tháp, liền thường xuyên gặp nhau và trở thành bạn tốt.
“Long sư tỷ hôm nay thế nào lại rảnh rỗi đến thăm tiểu muội”. Già Lam vén lọn tóc vươn bên tai sau đó nhàn nhạt hỏi.
“Già Lam sư muội lẽ nào không chào đón ta sao?” Ngữ điệu Long Nhan Phỉ có vẻ giận dỗi thế nhưng trên mặt lại nở ra một nụ cười.