Mãng Hoang Kỷ

Chương 249: Gặp nhau


"Dư Vi sư tỷ." Kỷ Ninh ý thức được đại hội Tiên Duyên này lớn lao tới mức nào, không khỏi lo lắng nhìn về phía sư tỷ Dư Vi. "Ngươi tu luyện mới hơn ta gần mười năm. Mà người tới đại hội Tiên Duyên đều là thiên tài yêu nghiệt hơn ba trăm năm. Sư tỷ ngươi mà đi, không phải là quá nguy hiểm sao? Nếu quả thật sư tỷ muốn đi, tại sao lại không chờ thêm ba trăm năm nữa?"

Thiếu nữ áo đen Dư Vi lắc đầu nhẹ: "Ba trăm năm, quá lâu."

"Ta cũng đã khuyên nàng." Thương Giang chân nhân thở dài nói.

"Đúng đó, thật sự quá nguy hiểm. Trong đại hội Tiên Duyên toàn những đỉnh cao. Tuy chỉ là Vạn Tượng viên mãn nhưng mức độ thông hiểu 'Đạo' thì hoàn toàn ngang với cấp độ Tiên Nhân. Thậm chí có khi còn cao hơn cả tiên nhân. Lại còn thêm cả những người yêu nghiệt như huynh đệ Kỷ Ninh mà còn phải kiền trì tới hơn ba trăm năm chỉ vì một trận chiến này." Bắc Sơn Bách Vi lo lắng nói: "Hỏa Hồng tiên tử. Tuy ngươi là tiên nhân chuyển thế nhưng dù sao thời gian tu luyện vẫn còn ngắn, trừ khi hoàn toàn nhớ ra ký ức kiếp trước."

Nếu nhớ lại toàn bộ ký ức thì có thể ngộ ra toàn bộ 'Đạo' mà kiếp trước hiểu được.

Nhưng dù như vậy thì vẫn còn rất nhiều nguy hiểm.

"Ở đại hội Tiên Duyên, phần lớn đều là những người nắm giữ đầy đủ một Đạo." Dư Vi lắc đầu. "Còn mức nắm trong tay hai Đạo thì cực hiếm. Ngộ ra được ba Đạo hoàn chỉnh thì e là đã xếp trong mười người. Trong quá trình ngộ Đạo thì việc mình tự am hiểu là cách nhanh nhất còn đã không hiểu thì dù có được trợ giúp cũng chỉ càng ngày càng chậm mà thôi."

Kỷ Ninh gật đầu.

Ngoại trừ Đại Đạo 'Kiếm Đạo' ra thì thứ mình am hiểu nhất chính là Liệt Hỏa Chi Đạo, Vũ Thủy Chi Đạo, Tật Phong Chi Đạo. Cho mình thêm một trăm năm nữa thì gần như chắc chắn có thể hoàn toàn hiểu được Đạo này. Nhưng nếu phải hiểu ra tới bốn, năm Đạo...thì cho dù có thêm ba trăm năm nữa, mình cũng không nắm chắc được. Bởi vì ngoài những Đạo mình hiểu được, với những Đạo khác dù chỉ là lờ mờ mình cũng còn chưa thấy đâu.

"Tuy ta chỉ nắm giữ đầy đủ một Đạo." Dư Vi cười nói. "Nhưng ta cũng đã nhớ được một phần nhỏ ký ức kiếp trước, nên cũng làm cho ta biết thêm ít bí thuật. Nhờ đó nên ta mạnh hơn những kẻ nắm giữ một Đạo hoàn chỉnh không ít."

"Đánh để lên hàng mười người thì vô vọng." Dư Vi lắc đầu. "Nhưng nếu giữ mạng thì vẫn nắm chắc."

Đám người Kỷ Ninh và Bắc Sơn Bách Vi nhìn nhau. Nếu Dư Vi sư tỷ đã nói vậy thì bọn hắn cũng chẳng thể khuyên nổi nữa. Hơn nữa, tiên nhân chuyển thế vốn có điểm đặc biệt, còn có thể dựa vào việc nhớ lại ký ức kiếp trước.

"Kiến trước ta tới độ kiếp thì thất bại. Nên lúc này dĩ nhiên là có thể tăng lên một cách nhanh chóng." Trong mắt của Dư Vi hiện lên tia sáng. "Đại hội Tiên Duyên này là cơ hội thật sự để đấu với những thiên tài bậc nhất. Đây mới chính là cơ hội rèn luyện khó gặp nhất trong cả đời."

Kỷ Ninh bỗng động lòng.

Đúng.

Ở đó có thể đấu với những thiên tài, mà lại đều là dưới Nguyên Thần. Tới lúc đột phá lên Nguyên Thần thì sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.

"Ta có nên đi hay không đây?" Kỷ Ninh suy ngẫm. "Dư Vi nói, thông thường người ngộ ra ba Đạo là có thể xếp trong mười người đứng đầu. Mỗi khi người tu tiên ngộ ra một Đạo hoàn chỉnh là thực lực tăng lên thẳng tắp...Thực lực của ta bây giờ vẫn còn cách ba Đạo kia rất xa."

"Nhưng còn ba năm nữa."

"Để xem, trong ba năm này ta có thể gia tăng thực lực được bao nhiêu."

Kỷ Ninh thầm nói.

Lúc này Kỷ Ninh đã quyết định. Trong ba năm tiếp theo sẽ cố gắng mau chóng tăng thực lực của mình lên.

"Dư Vi sư tỷ, Thương Giang sư huynh." Kỷ Ninh nhìn về phía hai vị sư huynh sư tỷ.

Dư Vi và Thương Giang đều nhìn về Kỷ Ninh.

"Không biết hai vị còn ở hồ Dực Xà lâu nữa không. Sư đệ muốn thỉnh giáo sư huynh sư tỷ thêm chút." Kỷ Ninh bất đắc dĩ nói. "Trong những năm ở hồ Dực Xà này, ta mới chỉ thật sự một lần liều mạng duy nhất với Tuyết Vũ đạo nhân, còn những lần đi truy giết tội phạm quan trọng...đều chưa từng dùng hết thực lực."

"Ha ha ha." Thương Giang chân nhân cũng cười. "Đối thủ khó tìm đây. Sư đệ, ngươi đi theo Đạo Kiếm Tiên. Nghe nói là rất thiện chiến. Ta cũng rất muốn đấu thử với sư đệ một trận."

Dư Vi cũng gật đầu cười nói: "Trước đại hội Tiên Duyên, ta cũng không biết nên đi chỗ nào. Đang tính đi đấu trước với những thiên tài ở vương triều Đại Hạ. Nếu cùng luận bàn tỷ thí với Kỷ Ninh sư đệ người...có lẽ cũng sẽ có thể làm thực lực tăng lên một bậc. Nhưng sư đệ ngươi phải chuẩn bị rượu ngon, món ngon nhiều hơn nữa để ta và Thương Giang sư huynh còn xem xét."

"Việc ấy cứ giao cho ta." Bắc Sơn Bách Vi cười nói. "Đảm bảo làm ba người thật vừa lòng."

Ba người đều là những Vạn Tượng chân nhân cấp cao.

Hai người Dư Vi là tiên nhân chuyển thế. Mà Kỷ Ninh cũng được rất nhiều người coi là tiên nhân chuyển thế, nếu không thì vì sao mà thần hồn lại mạnh mẽ tới vậy? Rất nhiều người cho rằng kiếp trước của Kỷ Ninh là một tiên nhân cực kỳ mạnh mẽ, chính vì tiên nhân quá mức mạnh mẽ nên muốn nhớ lại ký ức thì sẽ không dễ dàng như bình thường.

Kiếp trước càng mạnh thì việc nhớ lại ký ức lại càng khó. Giống như Thư Hoa tiên nhân, Bắc Hành tiên nhân là những tán tiên ngang với Thiên Tiên. Nếu chuyển sang kiếp khác thành công thì kiếp sau dù có tu luyện thành địa tiên cũng chưa chắc nhớ lại được hết.

"Ba người các ngươi đấu với nhau, làm sao lại không có ta!" Mộc Tử Sóc trợn mắt nói.

Ba người Kỷ Ninh, Dư Vi, Thương Giang cùng nhìn về phía Mộc Tử Sóc.

Mộc Tử Sóc tức giận nói: "Ta điều khiển pháp bảo, có lẽ không phải đối thủ của mọi người. Nhưng ta vẫn còn những con bài chưa lật khác mà sư phụ và ta cùng làm ra. Tuy rằng tiêu tốn nguyên dịch nhiều nhưng chắc chắn ngang tầm với Nguyên Thần đạo nhân. Hơn nữa khôi lỗi này có thân thể là pháp bảo nên dù Thần Ma luyện thể cũng không dễ gì phá được!"

"Coi như ngươi nói đúng." Dư Vi cười nói.

"Một vài khôi lỗi mạnh mẽ đúng là rất lợi hại." Thương Giang chân nhân cũng gật đầu. "Đáng tiếc đại hội Tiên Duyên không cho phép người theo Đạo Khôi Lỗi tham gia."

"Tại sao lại không cho phép người theo Đạo Khôi Lỗi tham gia?" Mộc Tử Sóc tức giận nói. "Thật không công bằng."

Kỷ Ninh cũng cười. "Điều đó ta hiểu. Bởi vì ta chưa từng nghe nói tới người bản lĩnh lớn nào hiểu được Đạo Khôi Lỗi. Nếu không có người bản lĩnh lớn ở Đạo này thì làm sao có thể chỉ dẫn ngươi thành Thiên Tiên đây."

Mộc Tử Sóc lặng yên.

Đúng vậy.

Về cơ bản, đại hội Tiên Duyên chính là nơi để những người bản lĩnh lớn tìm ra những thiên tài tư chất yêu nghiệt, về sau thi làm đồ đệ. Người bản lĩnh lớn không am hiểu về Đạo Khôi Lỗi thì dĩ nhiên cũng sẽ không thu.

Thứ mà Khôi Lỗi chi Đạo theo đuổi chính là tính chất của vật chất, theo đuổi tự nhiên tới mức độ cao nhất! Nhưng vật chất trong thiên địa vô vàn, chỉ riêng nhớ một lần những thứ đó đã mất không biết bao nhiêu nă,, rồi lại cần phải hiểu được hoàn toàn Khôi Lỗi Chi Đạo. Dù ở trong truyền thuyết cũng không có người nào có thể! Mỗi người tu tiên theo Đạo Khôi Lỗi đều hiểu điều này...đồng thời bọn họ đều nhận định Đại Đạo này là không có cực hạn, cho nên bọn họ đi tìm những thứ khác mạnh mẽ hơn.

Ba người Dư Vi, Thương Giang, Mộc Tử Sóc cùng tạm thời ở lại hồ Dực Xà. Bắc Sơn Bách Vi thì trở về.

Khi thì ba người bọn họ tỷ thí, khi thì luận Đạo. Điều này làm mấy người dù ít dù nhiều cũng có tiến bộ.

Một ngày, thuyền lớn bay trên hồ Dực Xà.

Bốn ngơời Kỷ Ninh đang nói đủ loại chuyện.

"Dư Vi sư tỷ, ngươi làm sao vậy?" Kỷ Ninh phát hiện Dư Vi sư tỷ đang rưng rưng nước mắt, không khỏi hỏi. Khi trước, lúc nói chuyện, mình có nhắc tới cha mẹ đã khuất, không ngờ lại động đến nỗi đau của Dư Vi sư tỷ.

Thương Giang chân nhân khẽ nói. "Cũng giống ngươi. Cha mẹ của Dư Vi sư muội cũng mất sớm. Hơn nữa còn từ lúc nàng còn nhỏ.

"Chết sớm?" Kỷ Ninh ngẩn ra.

Đôi mắt của Dư Vi rưng rưng rồi nước mắt liền rơi xuống. Ánh mắt của nàng lờ mờ, nhẹ nhàng nói. "Năm xưa, lúc ta còn nhỏ, thậm chí còn chưa từng tu luyện, cũng chưa hề nhớ được chút ký ức nào. Bộ tộc của ta bị tấn công rồi bắt đầu chạy trốn...trong khi lẩn trốn, cha mẹ ta vì bảo vệ cho ta mà chết. Lúc đó ta bị kích thích, thần hồn trời sinh mạnh mẽ lập tức bạo phát giết sạch toàn bộ kẻ thù."

Kỷ Ninh có thể tượng tượng ra cảnh một đứa bé bị cái chết của cha mẹ kích thích, thần hồn bùng nổ. Với thần hồn thần niệm của tiên nhân chuyển thế...thì dù là Tử Phủ tu sĩ cũng phải bị giết chết.

"Nhưng đã muộn." Dư Vi lắc đầu. "Cha mẹ vẫn không trở về. Tuy bọn họ ở cùng ta chỉ ba năm. Nhưng cả đời này ta cũng không quên được."

Ba năm?

Lúc đó Dư Vi sư tỷ mới chỉ có ba tuổi.

...

Trong lúc này, một cái thoi dài đang xé gió bay đi từ quận Thượng Thủy tới Yên Sơn quận An Thiền.

Bởi vì Cửu Liên không phải Ứng Long Vệ nên nàng cũng chẳng cách nào sử dụng Truyền Tống Trận. Vì thế nên chỉ còn cách bay thẳng tới...

"Cuối cùng đã tới!"

Thoi dài dừng lại.

Cửu Liên mặc áo đạo bào trắng tuyến toàn thân, phất tay thu thoi dài lại. Nàng nhìn về phía xa xa, vừa liếc mắt một cái là đã thấy có một con thuyền trên hồ Dực Xà. Trên thuyền có Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Hỏa Hồng tiên tử Dư Vi, Thương Giang chân nhân đang ngồi uống rượu nói chuyện.

"Dư Vi sư tỷ, Thương Giang sư huynh?" Cửu Liên cũng kinh ngạc.

Mà lúc này, ở con thuyền phía dưới, bốn người Kỷ Ninh đều cảm ứng được dao động trong không khí, cùng ngẩng đầu lên nhìn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Vừa nhìn thấy Cửu Liên trên bầu trời là Kỷ Ninh lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, đứng phắt dậy.

Đám người Dư Vi cũng cùng đứng lên. Dư Vi vốn rất có cảm tình với Cửu Liên nên hô lớn: "Cửu Liên muội muội."

Vèo!

Cửu Liên bay xuống con thuyền ở dưới. Ánh mắt của nàng giao hội với ánh mắt của Kỷ Ninh. Trong mắt hai người đều hiện lên tình ý. Cửu Liên lập tức quay đầu nhìn về phía Dư Vu, vui vẻ nói: "Sư tỷ, không ngờ lại có thể gặp tỷ ở đây. Ta đã lâu không gặp tỷ. Sao, còn có cả Thương Giang sư huynh và Tử Sóc sư đệ nữa à."

"Ta cũng đã lâu không gặp ngươi, phải mười năm ấy chứ." Dư Vi cũng vui vẻ. "Làm sao mà ngươi vừa đi cái là mất hút mười năm thế."

"Đừng nói nữa." Cửu Liên bất đắc dĩ lắc đầu. "Ta bị bộ tộc nhốt ở động Vạn Liên, không thể nào ra ngoài được. Tới tận mấy ngày trước mới phá giải được trận pháp để đi ra. Ta cũng phải tốn kha khá thời gian để bay từ quận Thượng Thủy tới quận An Thiền."

"Với thân phận của ngươi. Tại sao bộ tộc của ngươi lại nhốt ở động Vạn Liên?" Dư Vi kinh ngạc nói. Nàng cũng là người có quan hệ rất gần với Cửu Liên trong Hắc Bạch Học cung. Nếu như nói Lạc Thanh lớn lên từ nhỏ thì Dư Vi và Cửu Liên lại hợp với nhau về tính cách cho nên Dư Vi cũng biết được thân thế của Cửu Liên.

Cửu Liên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Kỷ Ninh một cái: "Còn không phải tại hắn sao."

"Hắn?" Dư Vi cảm giác được có cái gì đó khác thường trong cái liếc mắt của Cửu Liên. Không giống với cách mà sư đệ sư muội bình thường nhìn nhau. Ngược lại như thể đôi đạo lữ đầy cảm tình vậy.

Kỷ Ninh đi tới, cầm tay Cửu Liên, cũng không biết nên nói cái gì, sau một chút nín lặng cũng nói được ra ba chứ: "Không sao chứ."

"Không có việc gì. Nhưng rất buồn đó. Nhưng sau khi ta ra khỏi động Vạn Liên thì Đông Duyên tộc sẽ không bao giờ...nhúng tay vào chuyện của ta nữa." Cửu Liên nhìn Kỷ Ninh, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng.

"Sẽ không nhúng tay nữa sao?" Kỷ Ninh không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng. Đông Duyên tộc gây trở ngại luôn luôn là mỗi bận tâm của Kỷ Ninh. Hiện tại đã tốt rồi, tất cả đã thành mây khói.

"Hai người bọn họ?"

Dư Vi nhìn Kỷ Ninh cùng Cửu Liên với bộ dạng như vậy thì không khỏi sững sờ.

"Còn nhìn gì nữa. Hai người bọn họ đã kết thành đạo lữ rồi!" Thương Giang chân nhân nở nụ cười.

"Kỷ Ninh sư huynh. Người kết thành đạo lữ mà chẳng nói với ta gì cả!" Mộc Tử Sóc kêu lên.

Dư Vi thì đứng ở bên lặng yên nhìn nhưng vẫn duy trì nụ cười thản nhiên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất