Mãng Hoang Kỷ

Chương 474: Bồ Đề

"Ngươi là ai?" Phân thân ba vị Mẫu Hoàng đều hỏi cùng lúc, trong ánh mắt bọn họ hiện vẻ cảnh giác, thủ đoạn xuất hiện của lão giả mặc đạo bào này thật đáng sợ. Biết là có một ít thủ đoạn đặc thù có thể xé rách hư không trực tiếp đến. Thế nhưng lão giả mặc đạo bào này lại tạo nên một vòng xoáy hư không, giống như là hình thành nên một cái lối đi, sau đó đơn giản tới.

Không có bất kỳ khói lửa gì kèm theo… thủ đoạn bực này, dù ba vị Mẫu Hoàng liều mạng cũng không làm được.

Thất Diệu Thiên Thần nhìn thấy lão giả mặc đạo bào lại lộ vẻ mừng rỡ như điên.

"Bồ Đề đến rồi."

"Ta biết mà, đệ tử yêu nghiệt như vậy, Bồ Đề nhất định sẽ tới cứu."

"Ha ha, chúng ta được cứu rồi

Dù là Hồng Tuyết Thiên Thần luôn tỉnh táo nhất trong bảy người cũng thở dài một hơi, bọn họ không một chút nghi ngờ rằng Bồ Đề có thực lực cứu họ hay không, dù sao… Bồ Đề lão tổ trong Tam Giới cũng đứng ở cấp bậc đỉnh tiêm nhất, lại là một Đạo Tổ thần bí nhất, Tam Thọ đạo nhân so sánh với lão thì vẫn còn kém một khoảng lớn.

"Đây là thế giới Đoạn Giác của chúng ta, ba tỷ muội chúng ta không muốn đối địch với ngươi." Phân thân ba vị Mẫu Hoàng đều nhìn chằm chằm vào lão giả, cơ bản không còn để ý tới Thất Diệu Thiên Thần bên cạnh nữa.

Lão giả mặc đạo bào nhìn thoáng qua, lạnh nhạt nói: "Nghiệt súc!"

Ông ~~~

Hai chữ "nghiệt súc" vừa ra khỏi miệng, sóng âm vô hình lập tức xuyên qua khoảng cách hư không, đã đến chỗ phân thân ba vị Mẫu Hoàng. Chỉ thấy vị trí chỗ ba vị Mẫu Hoàng… thời không dường như bắt đầu vặn vẹo, vỡ nát. Phân thân ba vị Mẫu Hoàng trong đó đều phát ra tiếng tru phẫn nộ, toàn thân phát ra ánh sáng xanh xông lên trời, muốn lao ra ngoài, nhưng không thể nào ngăn cản thời không đang hạ xuống, ba cái phân thân của các nàng đồng thời vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ, sau đó hoàn toàn bị chôn vùi.

Nơi này yên tĩnh trở lại.

Trong hư không chỉ còn lại Bồ Đề lão tổ, Kỷ Ninh và Thất Diệu Thiên Thần.

"Cái này…" Kỷ Ninh kinh ngạc chứng kiến một màn này.

"Đây là thực lực của Bồ Đề lão tổ sao?" Bảy vị Thiên Thần cũng bị dọa phát sợ, cần biết rằng Hồng Tuyết Thiên Thần đã đứng ở vị trí đỉnh cao nhất của Thiên Thần, thậm chí tiếp cận rất gần với Đạo Tổ rồi. Bảy người bọn họ liên thủ hình thành "Thất Diệu Thiên Thần", miễn cưỡng coi như đạt tới cánh của Đạo Tổ. Ma thực lực phân thân ba vị Mẫu Hoàng kia tương đương với họ.

Thế nhưng Bồ Đề lão tổ mới chỉ nói hai chữ "nghiệt súc", sóng âm vô hình đã lập tức tiêu diệt phân thân ba vị Mẫu Hoàng rồi, mà lại không có chút ảnh hưởng nào lan tới chỗ bảy Thiên Thiền bọn họ.

Thủ đoạn như vậy, lực khống chế như vậy khiến cho bọn hắn cảm thấy kinh hãi.

"Không hổ là Bồ Đề, Đạo Tổ thần bí nhất Tam Giới."

"Thật là cường đại."

"Thật là đáng sợ."

Bảy vị Thiên Thần vô cùng chấn động.

Bồ Đề lão tổ quá thần bí, cho nên trong Tam Giới cũng ít khi ra tay, bảy Thiên Thần bọn họ trước giờ chưa từng thấy qua! Năm xưa bọn họ chỉ nghe từ Thần Vương "Tam Thọ đạo nhân" nói qua rằng Bồ Đề lão tổ rất mạnh, so với gã còn mạnh hơn nhiều. Còn mạnh tới mức nào, đừng nói là bọn họ, dù trong Tam Giới cũng rất ít người có thể biết được… Đối với vô số cường giả trong Tam Giới, ấn tượng nhất về Bồ Đề lão tổ, chính là rất thần bí.

Đại thế giới Tà Nguyệt do Bồ Đề lão tổ sáng tạo, không được sự cho phép của lão thì bất kỳ ai cũng không thể tìm thấy! Chỉ với thủ đoạn như thế, cũng đã không thể tưởng tượng được rồi.

Thật ra bây giờ người có tâm tình thoải mái nhất ở đây chính là đệ tử của Bồ Đề, là Kỷ Ninh.

Từ lúc bản thân bị vây hãm trong tuyệt vọng, chiến đấu mười tám năm, tuyệt vọng bi thương lúc bị bắt, vui mừng lúc bảy vị Thiên Thần xuất hiện, rồi phân thân ba vị Mẫu Hoàng lại một lần nữa mang đến sự tuyệt vọng… cho đến lúc sư phụ xuất hiện, chỉ nói hai chữ "nghiệt súc", phân thân ba vị Mẫu Hoàng đã bị hủy diệt.

Đạo tâm của Kỷ Ninh, đều có một loại cảm giác dường như cả thế giới thay đổi.

Hư không này vẫn là một mảnh hư không như trước kia.

Nhưng bây giờ Kỷ Ninh lại cảm thấy mảnh hư không đó rất mỹ lệ.

"Bái kiến lão tổ." Thất Diệu Thiên Thân phân tán thành bảy vị Thiên Thần cung kính hành lễ.

"Không tệ." Bồ Đề lão tổ nhẹ nhàng gật đầu.

Bảy vị Thiên Thần đều thấy vui mừng.

Bọn họ đã hiểu ý tứ Bồ Đề khi nói "không tệ", theo mệnh lệnh của Tam Thọ đạo nhân, nếu như truyền nhân của gã không đạt tới cấp độ Thiên Thần thì không cần để ý tới sống chết. Nhưng đối với Bồ Đề lão tổ thì Kỷ Ninh lại cũng là đệ tử lão. Cho nên khi bọn họ ra ngoài bảo vệ Kỷ Ninh, cũng làm cho Bồ Đề thỏa mãn.

"Đồ nhi." Bồ Đề lão tổ nhìn Kỷ Ninh, vừa mới cất bước thì không gian biến hóa, lão đã xuất hiện ngay trước người Kỷ Ninh.

"Sư phụ." Kỷ Ninh cung kính thi lễ, hai mắt ươn ướt, "Tạ ơn sư phụ."

"Ha ha ha…" Bồ Đề cười, "Đi thôi, trở về thôi."

"Vâng." Kỷ Ninh gật gật đầu.

"Bảy người các ngươi còn không quay về đi thôi?" Bồ Đề nhìn sang bên kia.

Bảy vị Thiên Thần vội vàng bay tới, cung kính thi lễ với Bồ Đề rồi biến mất trong hư không, tất cả đều tiền về lại bên trong Trích Tinh phủ, mà chủ nhân Trích Tinh phủ là Kỷ Ninh cũng không có chút cảm giác nào. Hiển nhiên là Trích Tinh phủ này… Kỷ Ninh còn chưa thể khống chế hoàn toàn.

Kỷ Ninh quay đầu lại nhìn hư không vô tận,

Vực Tịch Diệt này.

Đối với bản thân mà nói hoàn toàn chính xác là một thử thách, ở nơi đây, bản thân đã vượt qua được nghiệp hỏa, tâm lực đạt tới cấp độ "Chúa Tể", ngộ ra cách vận chuyển tâm lực vào kiếm chỉ, lại nắm giữ được một phần kiếm lực…

Đúng là trong họa có phúc.

"Xôn xao ~~~" Vòng xoáy hư không lại xuất hiện bên cạnh Bồ Đề lão tổ, trông giống như vòng xoáy trên mặt biển, Bồ Đề dắt theo Kỷ Ninh, người trước kẻ sau đi vào trong vòng xoáy hư không. Sau đó hoàn toàn biến mất khỏi vùng hư không vực Tịch Diệt.

*****

Phế tích thượng cổ, thế giới Đoạn Giác.

Trong không gian hắc ám vô tận.

Ba đạo ý niệm đang trao đổi với nhau, hiện tại cả ba đều đang có vẻ hoảng sợ.

"Lão già kia rốt cuộc là ai?"

"Trước giờ chúng ta chưa thấy qua, ngay cả trong trận đại chiến năm xưa cũng chưa từng thấy lão."

"Nếu trong trận đại chiến năm xưa chúng ta đụng phải lão, chỉ sợ đã chết rồi."

"Xem ra lão là Nhân tộc trong Tam Giới. Theo cách lão ra tay với chúng ta… có lẽ là thuộc về Tam Giới."

"Theo lý thì không thể xuyên qua hư không ở trong vực Tịch Diệt, vậy mà lão làm được! Hơn nữa lúc nãy lão chỉ mới điều khiển một chút thời không đã tiêu diệt được ba cái phân thân của chúng ta, thủ đoạn đó thật không tưởng tượng nổi."

Ba vị Mẫu Hoàng đều cảm thấy bất an hoảng sợ.

Quá mạnh mẽ.

Thực lực của đối phương đã hoàn toàn vượt trội hơn các nàng, một hồi hạo kiếp năm xưa các nàng cũng chỉ là những tiểu nhân vật mà thôi, nhờ vào vận khí tốt mới sống sót. Trong hồi hạo kiếp năm đó chính xác có tồn tại những bá chủ thật sự, tùy tiện chọn một người cũng có thể nghiền nát ba nàng. Hiển nhiên là lão giả này cũng thuộc trong cấp bậc bá chủ như vậy! Thuộc lớp chiến lực đỉnh tiêm có thể ảnh hưởng tới kết quả hạo kiếp.

"Không biết lão già Tam Giới đó đã đi chưa."

"Hi vọng lão đi nhanh lên."

"Đừng có đến thế giới Đoạn Giác chúng ta."

Ba vị Mẫu Hoàng đều hi vọng như vậy, dũng khí của các nàng đã sớm bị hai chữ "nghiệt súc" kia dọa cho mất sạch, chỉ mong không còn nhìn thấy lão giả kia nữa.

"Sao vậy?"

"Không tốt!"

"Lão đến rồi!"

Ý niệm của ba vị Mẫu Hoàng trước giờ luôn trải khắp toàn bộ thế Đoạn Giác, khống chế vô cùng kín kẽ, cho nên khi tồn tại đáng sợ kia xâm nhập, lập tức các nàng phát hiện ra.

Thế giới Đoạn Giác ở vùng biên giới của phế tích thượng cổ vô tận, tự hình thành nên một thế giới, trong đó có vô số tộc dân sừng cong sinh hoạt. Hiện tại tất cả chiến sĩ sừng cong đều cảm thấy thế giới của bọn chúng đang rung động lắc lư, đất đai đang run rẩy, núi lớn bắt đầu sụp đổ.

"Làm sao vậy?"

"Xảy ra chuyện gì?"

Vô số tộc dân sừng cong đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những tộc dân sừng cong này vẫn còn là hài đồng, thiếu niên, bọn chúng chưa có tư cách gia nhập quân đội. Phải đạt tới thực lực cơ bản nhất là "Địa cấp" thì mới có thể trở thành chiến sĩ được. Giờ phút này vô số tộc dân sừng cong, kể cả các trưởng lão ở Trưỡng Lão điện, kể các nhánh quân đội, đều ngẩng đầu nhìn lên không trung.

"Ầm ầm ~~~"

Bên ngoài thế giới Đoạn Giác, xuất hiện một bàn tay cực lớn.

Bàn tay này lớn gần bằng một nửa lãnh thổ thế giới Đoạn Giác, bàn tay từ trong hư không đánh xuống thế giới Đoạn Giác " Ào ào ào ~~~" Từng tầng cấm chế của thế giới Đoạn Giác không ngừng vỡ vụn, thậm chi ngay cả thời không chịu áp lực cũng đang bắt đầu vỡ vụn ra, vô cùng quỷ dị… Toàn bộ thời không của thế giới Đoạn Giác tựa như biến thành từng tầng, từng tầng một.

Từng tầng thời không không ngừng hạ thấp xuống.

Bàn tay đánh tới đâu, tầng thời không ở đó không ngừn vỡ vụn ra.

"Không!"

"Trốn."

"Trốn."

Từ trong lòng đất thế giới Đoạn Giác, đột nhiên có ba con quái vật khổng lồ chạy ra.

Cả ba đều có thân thể vô cùng cao lớn, có lân giáp màu xanh đen, so sánh với chiến sĩ sừng cong bình thường thì thấy mập mạp hơn rất nhiều. Bụng bọn chúng dường như chiếm phần lớn thân hình xấu xí, con mắt bắn ra hắc quang xé rách hư không.

Ào ào ~~~

Bàn tay cực lớn kia không ngừng hạ thấp xuống, tầng tầng thời không cũng không ngừng bị đè nén xuống, khiến cho thời không bên dưới càng thêm vững chắc, ba vị Mẫu Hoàng liều mạng cũng không làm cách nào xé rách hư không để chạy trốn được.

"Tha mạng."

"Tha mạng."

"Xin tha mạng." Text được lấy tại Truyện FULL

Ba vị Mẫu Hoàng đều cao giọng hô, thanh âm quanh quẩn toàn bộ thế giới Đoạn Giác.

Nhưng bàn tay khổng lồ kia vẫn lạnh lùng phủ xuống như trước.

"Không…" Vô số tộc dân sừng cong hoàn toàn mộng muội, từ nội tâm bọn hắn phát sinh nỗi sợ hãi, cảnh này vượt quá sự tưởng tượng của bọn chúng, chỉ cần nhìn thấy bàn tay khổng lồ kia… Một bàn tay không nhìn thấy cuối, lớn bằng một nửa thế giới Đoạn Giác, dù Kỷ Ninh dùng Chúc Long Chi Nhãn cũng khó có thể thấy điểm cuối cùng.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay kia kia một đường hẹp dài giống như là đường chỉ tay.

Bành bành bịch…~~ áp lực vô tận đã truyền tới, chỉ nghe một tiếng "bành" vô số tộc dân sừng cong trên mặt đất đã nổ tung thành một đám sương mù màu xanh lá, chỉ có rất ít chiến sĩ áo choàng tím, chiến sĩ áo choàng vàng nỗ lực chống đỡ, tuy nhiên thân thể bọn chúng cũng dần dần xuất hiện vết rách.

"Lão gia hỏa kia, ngươi muốn khơi mào chiến tranh sao?"

"Lão gia hỏa chết tiệt."

"Đáng chết."

Cầu xin tha thứ không được, ba vị Mẫu Hoàng trở nên điên cuồng, mắng chửi, các nàng tuyệt vọng dùng đến đủ loại ngôn từ. Các nàng không thể trốn thoát, chỉ có thể đối mặt với một chưởng đáng sợ này mà thôi.

Bành bành bịch...~~

Bàn tay kia cũng không hề đụng chạm tới cái gì, chỉ truyền lại tiếng thời không nghiền nát, đã khiến cho những chiến sĩ áo choàng vàng hoàn toàn vỡ vụn rồi. Giờ phút này toàn bộ thế giới Đoạn Giác chỉ còn lại ba vị Mẫu Hoàng, trên thân thể xấu xí của họ cũng đã xuất hiện vết rách, càng lúc càng lớn dần, ba nàng thê lương chỉ biết hô hào mắng chửi.

Cuối cùng, tất cả đều im bặt

Ba vị Mẫu Hoàng đã hoàn toàn nát bấy, hóa thành tro bụi.

"Bịch...~~ "

Cuối cùng bàn tay khổng lồ kia cũng ngừng lại.

Một thanh âm già nua khẽ vang lên: "Khơi mào chiến tranh? Chỉ là ba con bò sát nhỏ mà cũng dám nói vậy ư!" Bàn tay khổng lồ kia biến mất.

Tất cả đều trở lên yên tĩnh.

Toàn bộ thế giới Đoạn Giác đã biến thành một thung lũng lõm sâu vô tận.

*****

Quyển 16: Vực Tịch Diệt

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất