Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 382: Ngộ sát


Sau này, vị đệ tử Thiên Môn kia càng giúp đỡ bạch viên lông dài cùng nhau đối phó với đầu mãnh thú đã dưỡng thương hoàn hảo trở về báo thù.
 
Kết quả không cần nhiều lời, với lực lượng hai người, cuối cùng đã thành công đánh bại mãnh thú kia, mà sơn cốc này cũng trở thành địa bàn của bạch viên.
 
Chỉ là, trong đó xuất hiện ngoài ý muốn, trong cuộc chiến đấu, vị đệ tử Thiên Môn kia bị trọng thương.
 
Bị mãnh thú đánh lén bắn trúng, bị nội thương vô cùng nghiêm trọng.
 
Tuy rằng không nguy hiểm tới tính mạng, thế nhưng đấu khí toàn thân mất hết, hành động mười phần gian nan.
 
Không có cách nào, đệ tử Thiên Môn kia không thể làm gì khác hơn là tạm thời ở lại sơn cốc chữa thương, kỳ vọng có thể sớm ngày bình phục.
 
Đáng tiếc ông trời không toại lòng người, không nghi tới một kích của mãnh thú mười phần xảo diệu, trải qua ba năm giãy giụa, thương thế trên người không những không tốt hơn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, thẳng cho tới cuối cùng, chỉ có thể giữ lấy tiếc nuối chết đi.
 
Đây là toàn bộ nội dung trong quyển sách.
 
Tuy răng có hơn mười trang ít ỏi, nhưng Hàn Phong có thể cảm nhận được một phần thê lương và bất đắc dĩ.
 
Lúc này hắn cũng minh bạch rồi, sở dĩ vừa rồi bạch viên lông dài dĩ nhiên xuất thủ điên cuồng đối với chính mình, sợ là bởi vì nhìn thấy hắn tới gần bộ hài cốt kia, cho rằng hắn muốn bất lợi đối với hài cốt, mới tức giận dị thường như vậy.
 
Hiển nhiên, bộ hài cốt này bị đặt tại đây mấy trăm năm, nhất định là kiệt tác của bạch viên lông dài.
 
Nghĩ không ra, một đầu mãnh thú hung ác như vậy lại có linh tính kinh người, dĩ nhiên thủ hộ một bộ hài cốt trong thời gian mấy trăm năm.
 
Nhìn bạch viên không nhúc nhích cách đó không xa, trong lòng Hàn Phong có chút trầm mặc.
 
Có thể, tình huống như vậy nguyên bản là tránh thoát được, nhưng bởi vì hắn sơ sẩy nên mới tạo thành tình hình như lúc này.
 
Chỉ là, Hàn Phong không hối hận, bởi vì bộ hài cốt này là thứ Hàn Phong nhất định phải có, mà cứ như vậy cuối cùng không thể tránh được đánh một trận với bạch viên lông dài.
 
Bất quá, sự tình đã phát sinh rồi, Hàn Phong ngoại trừ cảm thán bạch viên linh tính ra, trong lòng không có bao nhiêu hổ thẹn, hơn nữa hắn cũng xuất hiện một chủ ý tuyệt diệu trong đầu.
 
Thân thể bạch viên lông dài so với con người bình thường tương đối giống nhau, từ trạng thái cơ thể mà nói, thực lực đã đạt tới trình độ cực kỳ cao.
 
Theo đó, có thể lợi dụng thi thể còn lại của bạch viên lông dài, lấy một bộ phận chuyển dời vào bộ hài cốt, như vậy cũng coi như để chủ nhân hai người và bạch viên trọn tình bằng hữu, lấy một phương thức khác để sống sót, mặc dù nói như vậy hơi khiên cưỡng.
 
Có thể làm như vậy, coi như bù đắp một phần thảm kịch Hàn Phong gây ra vừa rồi.
 
Nhưng trước khi trở về, Hàn Phong tiếp tục tìm kiếm xung quanh sơn cốc một lượt, xem xem còn có tài liệu nào đó có thể lợi dụng.
 
Mà có bạch viên lông dài tọa trấn nơi đây, hẳn là những mãnh thú khác đã sớm bị dọa chạy ra ngoài, hi vọng này tự nhiên không quá lớn, nhưng Hàn Phong vẫn ôm tâm thái thử tìm một lần.
 
Khiến Hàn Phong vô cùng kinh ngạc chính là, một vòng qua đi, hàn không tìm được mãnh thú khác, nhưng ngoài dự liệu phát hiện một bộ thi hài hủy hoại bất kham.
 
Sau một hồi quan sát tỉ mỉ, trong đầu Hàn Phong nhất thời có một suy đoán, bộ thi hài trước mắt rõ ràng bị kẻ nào đó tận lực phá hủy, cũng có thể chính là đầu mãnh thú được miêu tả trong quyển sách vừa rồi.
 
Nhìn xung quanh còn rơi lả tả mấy chiếc xương màu xám các loại, cùng với những vết tích cùng loại bị thương, rất dễ dàng chắn chắn, đó chính là đầu mãnh thú năm đó.
 
Chỉ là, khiến Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, đầu mãnh thú này đã chết mấy trăm nam, dĩ nhiên có thể bảo trì thành bộ dạng này, ngược lại coi như kỳ lạ.
 
Nhưng để Hàn Phong cảm thấy kỳ lạ hơn nữa, trên bộ thi hài mãnh thú lưu lại có một vật thể hình trứng lóe quang mang màu hồng, so với nắm tay nhỏ hơn một vòng.
 
Hàn Phong hạ thấp thân thể, nhẹ nhàng nhặt vật thể hình quả trứng lên, bộ thi hài dưới chân giống như những hạt cát xếp lại, ầm ầm đổ sập, hóa thành bụi bặm trong không khí.
 
Nhìn một màn kỳ dị này, Hàn Phong nhịn không được tấm tắc lấy làm kỳ.
 
Rất nhanh càng tò mò nhìn vật thể màu hồng không biết tên trong tay.
 
Bàn tay hơi dùng sức nắm chặt, vật thể màu hồng này vô cùng cứng rắn, đồng thời Hàn Phong có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa một cỗ năng lượng như có như không.
 
Hàn Phong suy đoán, có thể đây là thứ gì đó vô cùng quan trọng trên thân thể mãnh thú, nhưng công dụng cụ thể là gì lại không rõ ràng.
 
Tạm thời thu vật thể màu hông này vào trong lòng, Hàn Phong thấy xung quanh không còn thứ gì đáng giá, cuối cùng quay trở lại địa phương lúc trước.
 
Thoáng chỉnh lý một phen, Hàn Phong đồng loạt vác hài cốt đệ tử Thiên Môn và thi hài bạch viên lông dài lên lưng, khẽ dồn sức xuống chân, lao nhanh về phía Hư Không Thành.
 
Do bộ hài cốt đệ tử Thiên Môn vô cùng quan trọng, trên đường đi Hàn Phong vô cùng cẩn thận, đủ thời gian hai ngày mới trở về tới Hư Không Thành.
 
Hư Không tại lúc Hàn Phong vừa mới bước vào phụ cận Hư Không thành đã biết được hắn trở về, rất nhanh liền một lần nữa mở ra cánh cửa lớn đóng chặt.
 
- Tiểu tử, sao lại trở về nhanh như vậy, lần này đi ra ngoài có thu hoạch gì hay không?
 
Khi Hàn Phong trở lại Hư Không Thành, Hư Không liền xuất hiện trước mặt, có chút khẩn cấp hỏi thăm.
 
Ngay sau đó, Hư Không phát hiện phía sau Hàn Phong có một bộ hài cốt con người và thi hài bạch viên lông dài, nhất thời kinh ngạc nói:
 
- Ngươi sẽ không dự định dùng thi thể bạch viên này làm thân thể mới cho ta chứ? Như vậy ta tuyệt đối không đồng ý!
 
Nhìn khuôn mặt Hư Không đã trầm xuống, Hàn Phong cười cười, chỉ chỉ vào bộ hài cốt bên cạnh, nói:
 
- Lần này vận khí không sai, để ta tìm được một bộ hài cốt đệ tử Thiên Môn đã chết mấy trăm năm trước, bộ hài cốt này được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, ta dự định dùng nó để làm trụ cột thân thể cho tiền bối.
 
- A?
 
Hư Không nghe vậy, nhãn thần sáng lên, lập tức thân hình bay sang một bên, đi tới trước mặt bộ hài cốt, tinh tế quan sát, trong miệng còn phát ra tiếng cảm khái thỏa mãn.
 
Thấy Hư Không có bộ dáng kinh hỉ giống như nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, trong lòng Hàn Phong hiểu rõ hắn đang rất vui sướng.
 
Bất quá, hắn cũng không quên độ khó vốn có trong Sinh Mệnh Trọng Tố Thuật, vì vậy thích hợp nhắc nhở nói:
 
- Tuy rằng ta có nắm chắc chế tạo cho tiền bối một bộ thân thể mới, thế nhưng một bước dung hợp cuối cùng, ta lại hoàn toàn không nắm chắc, tất cả chỉ dựa vào lý luận, có thành công hay không ta cũng không biết được!
 
Dừng lại, Hàn Phong đột nhiên tăng thêm ngữ khí, trầm giọng nhắc nhở:
 
- Ta còn phải nhắc nhở tiền bối một điểm, cuối cùng tiền bối có thể bởi vì vậy mà biến mất khỏi thế gian, tiền bối cần phải hiểu rõ ràng.
 
Nghe vậy, đầu tiên Hư Không ngẩn ra, sau đó mở miệng cười to, đây là lần đầu tiên Hàn Phong nhìn thấy Hư Không cười.
 
Chỉ nghe Hư Không vừa cười vừa nói:
 
- Nguyên bản ta còn bảo trì một chút hoài nghi đối với ngươi, nhưng vì lời nói vừa rồi, ta có thể tin tưởng ngươi mười phần.
 
- Nếu như ngươi tồn tại ác ý, hoàn toàn không cần nói tới những lời này, chỉ cần đến lúc đó âm thầm động chút tay chân, ta chắc chắn phải hôi phi yên diệt, nhưng ngươi nhắc nhở ta như vậy, ta mười phần vững tin, ngươi đúng là dự định thực tình giúp ta!
 
Dừng lại, Hư Không nói tiếp:
 
- Ta đã sống ở đây nghìn năm rồi, còn có cái gì không nhìn ra? Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của ta, tuyệt đối sẽ không buông tha!
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất