Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 48: Khoảnh khắc kinh hồn


Một kiếm rất nhanh chém ra, đồng thời đấu khí trong cơ thể cũng điên cuồng quán chú vào thân kiếm.
 
Một đạo ngân bạch kiếm khí cao cở nửa thân người từ thân kiếm phóng xuất.
 
Một kích toàn lực của Hàn Phong mạnh mẽ đâm tới một trảo kia của Cửu U Bạch Hổ.
 
Hàn Phong tin tưởng nếu là một Địa giai cao thủ đối diện với một kích toàn lực này của hắn chắc chắn sẽ không dám ngạnh kháng.
 
Nhưng lúc này một kích toàn lực của hắn chỉ được đối thủ đối lại bằng một thần sắc khinh thị.
 
Móng vuốt của nó không hề dừng lại mà tiếp tục vẫn mạnh mẽ vỗ xuống.
 
Linh tê kiếm và trảo của Cửu U Bạch Hổ chạm mạnh vào nhau.
 
Không ngờ, kiếm khí to nửa thân người kia giống như một tờ giấy mỏng dễ dàng bị một trảo của Cửu U Bạch Hổ phách tan. Mà linh tê kiếm cũng theo đó rắc một tiếng, biến thành hai đoạn.
 
Thanh kiếm này chính là lễ vật đầu tiên mà Lâm Nguyệt tặng cho Hàn Phong, mặc dù rất đau xót nhưng hắn biết lúc này không phải lúc để so đo.
 
Mặc dù kiếm bị đoạn nhưng công kích của Cửu U Bạch Hổ cũng bị thoáng ngăn cản một chút nhưng lại nhanh chóng tiếp tục vỗ xuống Hàn Phong.
 
Hàn Phong lúc này lực cũ vừa đi, lực mới chưa sinh, nhìn thấy móng vuốt đang không ngừng phóng đại trước mắt, con ngươi hắn co lại, hắn mạnh mẽ xoay hông muốn trách bộ phận yếu hại.
 
Một trảo của Cửu U Bạch Hổ trực tiếp phách lên lưng hắn.
 
Hàn Phong và Trầm Ngọc bị một trảo này đánh bay sâu vào trong rừng cây bên cạnh.
 
Dính một trảo này, Hàn Phong giữa không trung liền thổ một bụm máu tươi, có vài giọt máu còn bắn lên trên gương mặt tái nhợt của Trầm Ngọc.
 
Cũng may trên người Hàn Phong còn có một bộ băng thiềm nguyễn giáp đã giúp hắn đỡ đại bộ phận lực công kích, hơn nữa trong mắt của Cửu U Bạch Hổ, Hàn Phong dù sao cũng chỉ là một nhân loại nhỏ yếu, cho nên một trảo vừa rồi nó cũng không dùng toàn lực.
 
Nhưng dù chỉ là một trảo tuỳ ý của nó cũng đã phách tan một kích toàn lực của Hàn Phong, sau đó còn đánh hắn thổ máu bay ra xa.
 
Thiên giai chi uy, quả nhiên đáng sợ!
 
Hàn Phong và Trầm Ngọc bị đập mạnh vào một bụi cỏ trong rừng cây.
 
Lực phản chấn mạnh mẽ khiến máu huyết trong cơ thể Hàn Phong vô pháp khống chế, hắn tiếp tục phun ra một bụm máu nữa.
 
Dính một kích này của Cửu U Bạch Hổ, Hàn Phong gần như đã mất nửa cái mạng!
 
Gắng gượng đứng dậy, Hàn Phong nhanh chóng lấy một viên hoàn dương đan và mấy viên thanh linh đan nuốt vào miệng. Mấy viên thanh linh đan có công dụng điều trị thương thế do bị đả thương này là trước lúc xuống núi hắn cố ý luyện chế nhằm vào tình huống bất ngờ. Không ngờ lúc này chúng lại thật sự phải phát huy tác dụng.
 
Đan dược vừa vào miệng, liền hoá thành một cổ thanh lưu theo yết hầu truyền vào trong cơ thể hắn. Một cảm giác thanh lương nhanh chóng lan tràn toàn thân, tạm thời áp chế khí huyết đang sôi trào trong người hắn.
 
Mà lúc này, Cửu U Bạch Hổ do bị rừng cây chắn tầm nhìn nên không thấy được dáng dấp của hai người Hàn Phong, nhưng bằng vào thực lực cường đại của Thiên giai ma thú, nó biết là Hàn Phong vẫn chưa chết.
 
Đây tuyệt đối là một đại sỉ nhục đối với nó.
 
Đường đường là một Thiên giai ma thú như nó dĩ nhiên lại vô pháp một kích tất sát một nhân loại nhỏ yếu. Nó lập tức rống lên một tiếng rồi phóng nhanh vào rừng cây.
 
Mà Hàn Phong và Trầm Ngọc khi nghe được tiếng rống của nó thì cả hai liền biến sắc.
 
Hàn Phong liền bất chấp thương thế của bản thân, chộp lấy tay Trầm Ngọc vội vàng phóng vào sâu trong rừng mà chạy.
 
Trầm Ngọc lúc này cũng bị cú va chạm với bụi cỏ vừa rồi mà triệt để thanh tỉnh lại. Nhìn thấy bộ dáng trọng thương đến thổ huyết của Hàn Phong, lòng nàng đột nhiên có cảm giác tê dại khó hiểu.
 
Nghĩ đến bản thân nàng chỉ làm vướng bận hắn, không hề giúp đỡ được gì nhưng hắn thuỷ chung vẫn không bỏ rơi nàng. Mặc dù nàng vẫn rất sợ hại con ma thú phía sau nhưng không hiểu một cỗ dũng khí từ đâu trong lòng nàng bốc lên, nàng liền nói:
 
- Hàn Phong, bỏ ta lại chạy đi. Nếu ngươi còn mang theo ta, thì cả hai chúng ta chỉ có một con đường chết mà thôi.
 
Tuy âm thanh nàng có chút run rẩy nhưng Hàn Phong vẫn có thể cảm nhận được sự kiên định trong đó.
 
Nhìn vẻ mặt tái nhợt lại mang theo vẻ quật cường của nàng, lại nghĩ tới thân thế đáng thương của nàng, trong lòng Hàn Phong đột nhiên dâng lên niềm thương tiếc vô hạn.
 
Hai tay vốn đang ôm Trầm Ngọc, lúc này hắn đột nhiên lại dùng thêm sức ôm thật chặt, ngẩng đầu nhìn về phía trước, hắn kiên định nói:
 
- Đừng ngốc như thế, chúng ta đều sẽ không có việc gì!
 
Những lời này của Hàn Phong nói ra tràn ngập lòng tin, nhưng trong lòng hắn biết, hai người họ muốn chạy thoát sự truy sát của Cửu U Bạch Hổ thì cơ hội còn không tới một phần vạn.
 
Nhưng cho dù chỉ có một tia sinh cơ mỏng manh hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha.
 
Nghe Hàn Phong nói rồi cảm thụ lực lượng mạnh mẽ trên hai cánh tay đang ôm mình của hắn, trong lòng Trầm Ngọc đột nhiên lại bình tĩnh, tựa hồ con ma thú rất đáng sợ đang truy đuổi đằng sau đối với nàng không hề quan trọng.
 
Hàn Phong cũng không có phát hiện được tâm tình biến hoá của nàng. Bây giờ toàn thân tinh lực của hắn đều rất tập trung về con đường chạy trốn phía trước. Khí tức cường đại của Cửu U Bạch Hổ không ngừng tới gần khiến hắn cảm thấy một áp lực rất trầm trọng.
 
Có lẽ do rừng cây quá rậm rạp nên thân hình khổng lồ của Cửu U Bạch Hổ có chút trở ngại, tạo cho Hàn Phong cơ hội thở dốc một chút.
 
Nhưng do hắn bị thương quá nặng, mà hắn lại mạnh mẽ áp chế cho nên ảnh hưởng rất nhiều đến tốc độ của hắn.
 
Mà Cửu U Bạch Hổ đang đuối theo phía sau do liên tiếp bị rừng cây cản trở nên nó càng lúc càng giận dữ.
 
Nó gầm lên một tiếng, khí thế một lần nữa tăng lên.
 
Cây cối hai bên đều bị khí thế cường đại của nó ép thành bụi.
 
Mất đi trở ngại, thân hình nó nhanh chóng hoá thành một đoạ lưu quang phóng về phía Hàn Phong cách đó không xa.
 
Chỉ sau một khắc, thân thể của nó đã lại xuất hiện trước mặt Hàn Phong, một trảo kèm theo tiếng gầm giận dữ của nó cũng đồng thời phách tới.
 
Hàn Phong thấy thế liền phát lạnh, hắn chỉ kịp xoay người ôm chặt lấy Trầm Ngọc rồi cả người bị đánh bay đi đụng mạnh vào một cây đại thụ cách đó không xa.
 
Cây đại thụ này không chịu nổi lực đạo mạnh như thế nên liền rắc rắc gãy đôi.
 
Thân thể Hàn Phong theo đó cũng rơi xuống một bãi cỏ phía dưới.
 
Một trảo này của Cửu U Bạch Hổ đã tăng thêm khí lực, mặc dù có băng thiềm nhuyễn giáp hộ thể nhưng Hàn Phong vẫn cảm thấy thân thể hắn tựa hồ như sắp tan ra. Lục phủ ngũ tạng dường như bị phách nát khiến hắn đau đớn vô cùng.
 
Nhưng Trầm Ngọc vẫn luôn được hắn bảo hộ trong lòng thì chỉ bị xây xát do chạm phải mấy cành cây khi rơi xuống thôi, không có gì nguy hiểm.
 
- Lần này sợ là hết thật rồi!
 
Sau khi rơi xuống đất, Hàn Phong thầm nghĩ.
 
- Hàn Phong, ngươi sao rồi?
 
Trầm Ngọc bất chấp đau đớn của mình, vội vàng bò dậy hỏi.
 
Hàn Phong cười khổ lắc đầu nói:
 
- Đấu khí toàn thân đều bị đánh tan, nhất thời không thể động đậy gì được.
 
Hắn vừa dứt lời thì đã thấy Cửu U Bạch Hổ tới trước mặt hai người.
 
Một cặp mắt hổ như hai cái chuông đồng lạnh lùng nhìn hai người, trong ánh mắt toát ra vẻ đùa cợt.
 
Trầm Ngọc thấy Cửu U Bạch Hổ thì liền ngồi dậy dùng thân thể yếu đuối của nàng che chắn cho Hàn Phong, quật cuòng nhìn chằm chằm vào nó. Sự sợ hãi lúc này đã bị nàng mạnh mẽ đè xuống, trong lòng chỉ còn lại duy nahát một chấp niệm.
 
Tựa hồ cảm thấy buồn cười với hành động của Trầm Ngọc, Cửu U Bạch Hổ phát ra tiếng phì phì trong mũi, khoé miệng như ẩn như hiện vẻ đùa cợt như cười nhạo Trầm Ngọc không biết tự lượng sức.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất