Sát Thần

Chương 874: Thần tộc khôi phục

Vừa nghe nói Minh ngục yêu hoa đến từ thần tộc, đám người Thạch Nham, Phong Khả đều biến sắc.

Phạm Hạc chính là hội trưởng của Cửu Tinh thương hội, tồn tại cấp bậc đỉnh phong nhất của Liệt Diễm tinh vực, kiến thức của hắn hơn hẳn Kiệt Tư Đặc, vào lúc này, cũng không cần thiết phải giấu diếm, cho nên hẳn là tình hình thực tể.

Minh ngục yêu hoa đến từ thần tộc, như vậy, ba mươi hai khu vực giam cầm này chẳng phải là cũng do thần tộc kiến tạo ra có?

Chủng tộc Tự xưng là thần, chính là người truyền bá lực lượng áo nghĩa cho Liệt Diễm tinh vực, từng một ộ phồn vinh tại Thần Ân đại lục. Chủng tộc này giam cầm ba mươi hai cường giả, hai người trong đó không ngờ chính là Thủy Thần, mười tên Hư Thần, hai mươi Nguyên Thần!

Bọn họ có thể giam cầm tồn tại cường hãn như vậy, vậy thì cường đại cỡ nào?

Minh ngục yêu hoa của Bọn họ tất nhiên cũng phi thường khủng bố, điểm này, tất cả mọi người đã tận mắt nhìn thấy.

" Nguyên nghe tường tận." Kiệt Tư Đặc trầm ngâm một chút rồi lên tiếng đầu tiên, hơn nữa nói với Thạch Nham, Phong Khả: "Ta nghĩ, chúng ta nên nghễtheo đề nghị của Phạm hội trưởng."

Thạch Nham nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Phong Khả bình tĩnh, không phản bác.

Chỉ là Lạp Tắc Nhĩ vẫn hung ác trừng mắt lườm Phạm Hạc, tựa hồ không muốn nghe hắn nhiều lời, hận không thể muốn hắn chết sớm.

Gia tộc của Lạp Tắc Nhĩ vốn là một nhánh của Cửu Tinh thương hội, về sau bị Phạm gia tiêu diệt, chỉ còn có một mình hắn đào thoát, ý nghĩa tồn tại của hắn chính là báo thù rửa hận, chỉ cần có thể nhìn thấy Phạm gia diệt vong, hắn cái gì cũng có thể vứt bỏ, bao gồm cả tinh đồ.

Đáng tiếc, quần thể lược đoạt giả này hôm nay cũng không phải do Lạp Tắc Nhĩ nói là được, hắn cho dù là bất mãn cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

" Minh ngục yêu hoa chính là vật của thần tộc, là dị vật để thần tộc khôi phục người bị thương nặng, người trong yêu hoa, chắc chính là một tộc nhân của thần tộc, đã bị thương nặng, cần thông qua Minh ngục yêu hoa để dần dần khôi phục." Phạm Hạc chỉnh lý lại suy nghĩ, trong lúc Minh ngục yêu hoa tiếp tục tàn sát bừa bãi thì có chút bất an giải thích: "Yêu hoa có thể hấp thu huyết khí khổng lồ, tẩm bổ cho người bị thương, các ngươi chắc cũng thấy, khi yêu hoa nuốt một người thì người trọng thương kia cũng sẽ khôi phục lại một chút."

Mọi người gật đầu khẳng định.

" Khu vực này cũng là một lồng giam, cũng là yếu địa thần tộc dùng để khôi phục người bị thương. Mọi người đều biết, thần tộc tuy rằng cường hãn, nhưng người thì lại rất ít, sinh sản khó khăn, mỗi một cường giả thần tộc vẫn lạc đối với bọn họ đều là tổn thất không nhỏ. Để bảo toàn huyết mạch của thần tộc được kéo dài, chủng tộc này cái gì cũng có thể làm được." Phạm Hạc dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Nơi đây là khu vực thần kỳ để bảo toàn cho tộc nhân của họ không chết, thông qua bắt và giam cầm cường giả của chủng tộc khác, hấp thu huyết khí của bọn họ để khôi phục tộc nhân bị thương nặng trong tộc."

"người bị giam cầm càng cường hãn thì huyết khí trong cơ thể càng khổng lồ, đối với khôi phục tộc nhân của bọn họ thì càng tốt hơn. Cường giả thần tộc trong yêu hoa chính là một trong số đó, không ngừng thông qua yêu hoa để hấp thu thân thể máu thịt, khôi phục lực lượng. Chỉ là, những người hắn hấp thu đều chỉ là Thần Vương, lực lượng hữu hạn, vẫn không đủ để hắn khôi phục ý thức, để hắn xoay chuyển linh hồn tế đài. Một khi hắn hấp thu đủ thân thể máu thịt, mở mắt ra sẽ đáng sợ gấp mười lần!"

"Ta cũng rất khó đoán được cảnh giới chân chính của người này đạt tới cấp bậc nào, nếu hắn ở Hư Thần cảnh, ta có thể khẳng định, tất cả chúng ta đều khó thoát khỏi một kiếp!"

" Cho nên, ta cảm thấy nếu ngươi mặc kệ chúng ta, khi người của chúng ta dần dần bị yêu hoa nuốt hết, chờ người đó khôi phục mở mắt, vậy sẽ là tận thể của chúng ta.

trong cấm địa này không chí có một mình hắn, hắn nếu khôi phục như lúc ban đầu, khẳng định sẽ dùng thân thể máu thịt của chúng ta để tẩm bổ cho tộc nhân khác, các ngươi có thể tưởng tượng, chúng ta đều sẽ trở thành đồ ăn của Minh ngục yêu hoa."

Ngữ khí của Phạm Hạc rất dồn dập, mắt thấy yêu hoa vẫn đang tàn sát bừa bãi, vội vã nói rõ nguyên do, ánh mắt âm lệ.

Đoàn người Thạch Nham, Phong Khả yên lặng lắng nghe, theo lời nói của hắn, sắc mặt của mọi người lộ ra càng lúc càng khó coi.

Thần tộc, chủng tộc tự xưng là thần này làm việc gì cũng cực kỳ vì tư lợi, để bảo tồn huyết mạch cho tộc nhân, không tiếc bắt cường giả làm huyết nhục lương thực, chỉ để khôi phục cho tộc nhân bị thương của bọn họ, điều này vô tình tàn bạo cỡ nào? Mỗi một người bị giam cầm, chịu hàn khí của thạch đài thẩm thấu, bị giam cầm linh hồn tế đài, bị từng sợi xích sắt hút huyết nhục, chịu đau đớn khắc cốt minh tâm, dùng để khôi phục thương thể cho tộc nhân của bọn họ.

Chủng tộc này không có ai người lương thiện cả, đều vì tư lợi đến cực điểm.

Lược đoạt giả cũng tạm thời trầm mặc, sắc mặt kinh sợ, trong nhất thời không biết nên nói gì.

Đến lúc này, bọn họ đối với tam đại thế lực gặp nạn, sớm đã không còn vui sướng khi người gặp họa, ngược lại có chút cùng chung mối thù.

Minh ngục yêu hoa vân đang tàn sát bừa bài, tận tình nuốt hết các võ giảcủa tam đại thế lực, dựa theo tốc độ này, không bao lâu nữa võ giả của tam đại thế lực đều sẽ đều sẽ lương thực huyết nhục trong miệng yêu hoa, thành toàn cho tộc nhân của thần tộc trong yêu hoa kia.

Lúc này, bởi vì hải dương thiên hỏa bao phủ, yêu hoa vẫn còn cố kỵ, chưa vương độc thủ về phía bọn họ.

Nhưng một khi cường giả của thần tộc mở mắt, linh hồn tế đài khôi phục lại, khi đó, hải dương thiên hỏa liệu có bảo vệ được họ hay không thì chỉ có trời mới biết.

" Minh ngục yêu hoa cực kỳ quỷ dị tà ác, cơ hồ không sợ đại đa số lực lượng áo nghĩa oanh kích, nó chỉ sợ hỏa diễm chí dương, thiên hỏa ngươi phóng thích chính là vật nó sợ." Phạm Hạc thấy Thạch Nham không tỏ thái độ, sắc mặt hơi trầm xuống, tiếp tục nói: "Nó e ngại thiên hỏa, không có nghĩa là cường giả thần tộc cũng sợ, một khi hắn khôi phục lại, ta không cho rằng ngươi vẫn có thể trốn trong đó không chịu ảnh hưởng, đến lúc đó, tất cả lược đoạt giả đều sẽ trở thành đồ ăn của yêu hoa, ngươi cân nhắc một chút đi, xem có những ra tay không."

Lược đoạt giả rùng mình, thần thái kiêng kị bất an.

Bọn họ trong lòng minh bạch, lời nói này của Phạm Hạc tuyệt không phải giả, lúc này hắn không có lý do để nói dối.

" Ngươi thấy thế nào?" Phong Khả trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Thạch Nham.

Thạch Nham mới là chủ nhân của thiên hỏa, trong cấm Hồn đài này, dùng sức của bản thân để bảo toàn cho mọi người, trước khi chưa rời khỏi Cấm Hồn đài, hắn là nhân vật linh hồn của lược đoạt giả, có quyền nắm sinh tử.

các lược đoạt giả Khác cũng đều nhìn về phía Thạch Nham, chờ đợi quyết định của hắn.

" Thạch Nham, lấy đại cục làm trọng đi, bằng không, đừng ai hòng thoát được." Bích Thiên cũng khuyên bảo: "Bọn họ đều bị yêu hoa nuốt sống, sẽ chỉ làm người đó của thần tộc được lợi, rồi sẽ đối phó các ngươi thôi, đừng quá chấp nhất."

" Yêu hoa e ngại hỏa diễm chí dương, ta đi tiêu diệt yêu hoa đó." Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Thạch Nham thần thái an tường, lạnh lùng cười.

Tiếng nói vừa dứt, một dòng hỏa viêm cực nóng từ trong biển lửa bắn ra, hư không ngưng luyện biến ảo, thành một con Cự điểu hỏa diễm, cái cánh đỏ rựng xòe ra, tựa hồ đang lặng lẽ gáy, phóng tới yêu hoa.

Chu Tước Chân Thân này là hỏa diễm do một dòng linh hồn của Chu Tước hấp thu căn nguyên diên biến mà thành, trí tuệ thông đang, giương cánh trong hư không, trong nháy mắt đã đánh về phía yêu hoa.

Hỏa diễm Màu vỏ quýt hình thành Lưới lửa dày đặc rồi chụp xuống, vây quanh Minh ngục yêu hoa đang tác quái, trực tiếp bọc lấy nó.

Hỏa diễm Màu vỏ quýt giống như dây tơ màu đỏ, Chu Tước Chân Thân do Chu Tước Chân Hỏa diễn biến thành có một cỗ khí tức thương lão kỳ dị, đến từ ý chí của hỏa diễm thánh thú Chu Tước, lặng lẽ phóng thích ra, dung hợp làm một với hỏa viêm, hung diễm ngập trời.

Trong linh hồn tế đài đang đình trệ của mọi người, tựa hồ nghe thấy tiếng gáy của thánh thú Chu Tước, vang sâu vào trong thần hồn, khiến cho người ta linh hồn chấn động bất an.

Đóa Minh ngục yêu hoa đó, cánh hoa trong suốt truyền đến tiếng lách cách, bị hỏa diễm bao trùm, đang bay lượn xung quanh lập tức bị trói buộc.

Hỏa viêm kích xạ, ánh lửa bắn ra, yêu hoa kêu lép bép, nhưng củi khô đang cháy.

Rất nhiều cường giả của tam đại thế lực đang trốn tránh, vừa thấy yêu hoa bị tạm thời trói buộc thì vẻ mặt thả lỏng, vẻ sợ hãi cũng vơi đi một phần.

Nụ hoa đang nở to trong biển lửa cũng thu lại.

Nụ hoa thu lại, những cánh hoa cũng rút vào nụ hoa, chỉ là lập tức, người của thần tộc chỉ đệ-lọ từ vai trở lên kia bị yêu hoa triệt để bọc lấy.

Minh ngục yêu hoa thành một đóa hoa co rút, giống như linh tính có phòng ngự linh tính, trong hỏa diễm, yêu hoa trong suốt, trên cánh hoa có ánh sáng tỏa ra, xinh đẹp đến cực điểm.

Bốp bốp bốpl

Trong cánh hoa truyền đến tiếng nứt, Minh ngục yêu hoa tựa hồ cũng ý thức được nguy cơ, bay lên trong biển lửa, phút chốc đã bỏ chạy, nháy mắt biến mất trong một khối thạch đài gần đó.

Minh ngục yêu hoa hóa thành một đóa đồ án hình hoa, tựa hồ trực tiếp khắc trên tấm bia đá, mà thạch đài thì tựa hồ thành vách tường thiên nhiên để nó tránh bị biển lửa đốt cháy, trong thạch đài, nói chỉ là đồ án, không hiển lộ thực thể, Chu Tước Chân Hỏa không ngờ đành bất lực với nó.

"Yêu hoa có linh tính? Hay là người đó đang điều khiển yêu hoa?" Thạch Nham kinh ngạc, không nhịn được cao giọng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Phạm Hạc.

" Người đó và yêu hoa đã dung hợp làm một, thần niệm liên hệ với linh trí của yêu hoa, phản ứng của yêu hoa có thể là ý thức tự chủ, cũng có có thể là bản năng của người đó, ta cũng không nói rõ được." Phạm Hạc lắc đầu: "Đối với chủng tộc này, ta cũng biết hữu hạn thôi, không được chu toàn."

" Nếu hắn đã khôi phục ý thức thì ta nghĩ. Phiền toái của Chúng ta vẫn chưa chấm dứt." Thạch Nham sắc mặt ngưng trọng, tâm linh bất an.

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời thì thạch đài có yêu hoa trốn bên trong đột nhiên truyền đến dị động.

Xích sắt gắn với Thạch đài, rủ xuống đất bất động, nhưng vào lúc này, bỗng dưng căng ra, một vầng lưu quang từ trên xích sắt hiện lên, xích sắt đó giống như hóa thân thành quái thủ, đột nhiên quấn lấy ba gã võ giả của tam đại thế lực gần đó, trong thời gian ba cái hô hấp ngắn ngủi, đã hút hết huyết nhục chi tinh của ba cường giả, chỉ để lại một khối da người rơi xuống đất.

Mọi người trơ mắt nhìn, đều cảm thấy da đầu run lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất