- Thu thi thể của hắn, mang về Danh Sư Đường!
Nếu như chết rồi, hết thảy ân oán liền tiêu tan.
Thở dài một tiếng, Ngô sư khoát tay áo.
Vị Điền Sư này, tay cầm quyền hành, cho dù chỉ là Phó đường chủ, trên thực tế quyền lợi lại tương tự Đường chủ, một người độc đại... Vốn tưởng rằng sớm muộn gì cũng có thể trùng kích Danh Sư bát tinh, đạt tới cảnh giới cao hơn, nằm mơ cũng không nghĩ đến, cuối cùng chết ở nơi đây.
Ngẫm lại cũng khiến người ta thổn thức.
Đắc tội ai cũng không nên đắc tội Trương Huyền... Xem ra lúc trước quyết định là rất đúng.
Hai vị Trưởng Lão đi vào trước mặt, thu thi thể, lúc này Ngô sư mới nhìn quanh một vòng:
- Trương Sư đâu?
Vừa rồi chiến đấu kịch liệt, hắn không dám lơ là, cũng không chú ý Trương Huyền đi nơi nào.
- Chủ nhân tiến vào cái động kia rồi...
Kim Nguyên đỉnh nhảy thoáng một phát.
- Động?
Lúc này đám người Ngô sư mới phát hiện, góc hoa viên chẳng biết lúc nào có thêm một cái cửa đá.
- Là tỏa tức trận che giấu khí tức, lúc này mới không có phát hiện...
Đi vào trước mặt, Ngô sư nói.
Trận pháp này, phong tỏa hết thảy khí tức, vì vậy coi như bọn hắn chiến đấu ở cách đó không xa, cũng không có phát hiện.
Bất quá, thời điểm trận pháp che giấu nhìn không ra, hiện tại cửa đá mở rộng, giống như cái chai mở nắp bình, lại không phát hiện được, liền không xứng làm Danh Sư thất tinh rồi.
- Vào xem!
Nhẹ gật đầu, Ngô sư nhấc chân đi vào.
Đám người Trương Cửu Tiêu theo đuôi, mới vừa đi không xa chợt nghe một thanh âm tràn đầy phiền muộn:
- Kéo ta một chút...
Mọi người quay đầu, lúc này mới phát hiện, Kim Nguyên đỉnh cũng tính toán tiến đến, chỉ bất quá bị chắn ở bên ngoài cửa đá, ba cái chân vừa thô vừa to bị kẹt ở bên ngoài cửa, tràn đầy u oán.
Gia hỏa này có thể biến lớn, nhưng muốn nhỏ liền không dễ dàng như vậy rồi.
Thật giống như Vu Hồn của Trương Huyền, muốn nhỏ tiến vào Nguyên Thai lại chết sống làm không được.
Mọi người đập nát cửa hộ nó, lúc này mới cứu được lô đỉnh ra.
Nện vỡ nát mặt đất, lúc này Kim Nguyên đỉnh mới hài lòng đi theo sau lưng mọi người, cực kỳ kiêu ngạo, bay về phía thềm đá.
Không lâu sau đi tới địa cung.
Thấy được dung nham cùng tế đàn, cũng nhìn thấy Trương Huyền ngồi dưới đất không nhúc nhích.
- Trương Sư...
Mọi người vây quanh tới.
Sắc mặt Ngô sư trắng nhợt, trong mắt tràn đầy không thể tin được:
- Không còn hô hấp cùng tim đập, Trương Sư đã chết? Điều này sao có thể?
Vị trước mắt này, không cảm giác được hô hấp cùng tim đập chút nào, giống như pho tượng.
Hắn là Thiên Nhận Danh Sư, lại là Thiên Nhận Thánh Giả, làm sao có thể chết ở loại địa phương nhỏ này?
Đang không biết làm sao, chợt nghe Kim Nguyên đỉnh quát.
- Chết? Chết cái gì chứ? Chủ nhân nhà ta đang tu luyện công pháp đặc thù nào đó, các ngươi đều đi chỗ khác chơi đi!
Thời điểm ở Khâu Ngô cung, Kim Nguyên đỉnh mang Trương Huyền đi vào dung nham, biết rõ hắn tu luyện công pháp nào đó, hồn phách ly thể, nhục thân giống như đã chết, nên không kỳ quái.
- Công pháp?
- Công pháp gì có thể làm cho người một chút tri giác cũng không có?
Mọi người nhíu mày, cũng không tin.
Thân là Danh Sư, kiến thức rộng rãi, cho tới bây giờ còn không gặp hay nghe nói qua công pháp tu luyện gì, thân thể sẽ trở nên giống như tử thi!
- Trên đời này làm sao có loại công pháp đó?
Trương Cửu Tiêu cũng lắc đầu.
Thân là con em gia tộc, kiến thức rộng rãi, xem qua không ít chuyện kỳ quái, thế nhưng giống như hiện tại, trái tim không nhảy, hô hấp không có, thân thể có chút cứng ngắc... Mấu chốt nhất là, nói chuyện cũng không nghe thấy, một chút ý thức cũng không có...
Không phải tử vong là cái gì?
Coi như Nguyên Thần Xuất Khiếu, cũng sẽ có tim đập, hô hấp.
Nghe được lời của hắn, mọi người cũng có nghi hoặc đồng dạng.
- Thích tin hay không thì tùy!
Kim Nguyên đỉnh vặn vẹo thân thể khổng lồ thoáng một phát.
Nếu như có mặt, khẳng định đã sớm khinh bỉ mọi người rồi.
Một đám Danh Sư, kiến thức còn không bằng lô đỉnh như mình, thật sự là ngu ngốc!
- Ta dùng chân khí dò xét thoáng một phát sẽ biết...
Có phải chết hay không, chỉ cần dò xét một phen sẽ biết được.
Nói xong cũng không đợi Kim Nguyên đỉnh nói chuyện, bàn tay của Trương Cửu Tiêu duỗi ra, bắt về phía Trương Huyền.
Chân khí đi vào trong cơ thể, chỉ cần kinh mạch còn bảo trì mềm mại, ngũ tạng còn tràn ngập hoạt tính, liền cho thấy còn sống.
Bàn tay vừa mới rơi vào trên người Trương Huyền, liền cảm thấy một cỗ lực lượng hung mãnh tuôn ra, tựa hồ bị hung thú gì nhìn chằm chằm, đồng tử co rụt lại, tóc gáy toàn thân Trương Cửu Tiêu dựng đứng.
Đang muốn tránh né, nhưng không còn kịp rồi, chỉ chứng kiến một bàn tay, mang theo lực lượng vô cùng vô tận, bổ xuống khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Ngay sau đó, miệng méo xệch, bộ mặt vặn vẹo giống như hồ lô, bay ngược ra.
Phốc! Vèo!
Trong miệng thổ huyết, thân thể bay ngược, trùng trùng điệp điệp đâm vào trên vách tường địa cung, sắc mặt trắng bệch như là giấy trắng.
Vách tường bị nện ra hố to, như lạp xưởng bị đinh ở phía trên, Trương Cửu Tiêu kìm lòng không được nước mắt chảy ròng.
- Ta chỉ thử xem... chết chưa thôi, không cần khí lực lớn như vậy a...
Thân là người bị hại, tự nhiên biết rõ vừa rồi một chưởng kia là của ai, không phải người khác, đúng là Trương Huyền ngồi dưới đất, tựa như tử thi.
Chẳng phải thử xem ngươi chết chưa thôi sao?