- Truyền tin tức lại đến trong tộc?
Trương Vô Trần sửng sốt một chút, con ngươi co rụt lại:
- Ý của đại trưởng lão là muốn... Khơi mào cảm xúc của tộc nhân?
Nhị Linh Ngự Thiên trận, là cánh cửa đi vào Trương gia, tương đương với mặt mũi, bị một thanh niên hai mươi tuổi phá hư, một khi tin tức truyền đến gia tộc, tất nhiên sẽ gây nên xúc động phẫn nộ.
- Không sai, Trương gia ngồi ở chỗ cao, thời gian lâu dài, cũng nên nhận chút kích thích, chỉ có người người như rồng, mới thật sự là mạnh mẽ, mới để cho người kính sợ... Trận pháp, không cần cũng được!
Đại trưởng lão nhẹ gật đầu, trong ánh mắt mang theo thâm thúy.
- Ta đã hiểu...
Lần nữa nhìn qua, trong mắt Trương Vô Trần tràn đầy bội phục.
Không hổ là đại trưởng lão, mỗi một bước, đều nhìn xa trông rộng, ánh mắt so với hắn thì sâu xa hơn quá nhiều.
Trận pháp phòng ngự mạnh mẽ, để tộc nhân mất đi lòng cảnh giác, nếu quả thật có địch nhân tập kích, nhất định sẽ giống như vị Trương Huyền này, tìm được thiếu hụt của trận pháp, một đòn tan vỡ, đến lúc đó, người người đều không đề phòng, nhất định sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Không còn trận pháp, càng thêm cẩn thận, ngược lại sẽ càng thêm an toàn.
Thật giống như học bơi lội, không bỏ phao cùng túi khí, thì vĩnh viễn không có khả năng thành công.
Muốn trở thành thiên hạ đệ nhất chân chính, chỉ có thực lực bản thân, cái khác đều là hư vô.
- Ừm, đi làm đi!
Thấy hắn rõ ràng, đại trưởng lão không nói thêm lời, khoát tay áo, lần nữa dặn dò:
- Đúng rồi, đi thăm dò vị Trương Huyền này, đến cùng lai lịch ra sao!
- Vâng!
Trương Vô Trần xoay người rời đi.
Thời gian không dài đã bay trở về, đưa tới một ngọc bài. Thân là đại lục đệ nhất gia tộc, thẩm tra sự tích về Trương Huyền vẫn là rất dễ dàng.
- Học viên mới năm nay của Thánh Tử điện, khoảng hai mươi tuổi, xông qua Danh Sư lâu, trở thành Danh Sư bát tinh, bạo đánh Trương Thuần cùng Trương Phong, cùng Lạc Huyền Thanh xưng huynh gọi đệ, đến chỗ nào, chỗ đó không có một kiến trúc nguyên vẹn...
Nhìn thấy nội dung ghi chép, đại trưởng lão há miệng.
Xem như thiên tài tuyệt đỉnh của Trương gia bọn họ, cũng làm không được những chuyện này, người thanh niên kia, đến cùng làm sao hoàn thành?
- Học sinh của Dương sư... Dương Huyền đã tới Trương gia nửa năm, lúc nào thu qua một học sinh như vậy?
Nhìn xong, mày không khỏi nhíu lại.
Dương sư đối với người ngoài là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, không biết hành tung, nhưng thân là Trương gia đại trưởng lão, lại biết rất rõ ràng.
Nửa năm trước liền đến nơi đây bế quan, một mực không có rời đi, lúc nào thu một học sinh nghịch thiên như thế, so với thiên tài tuyệt đỉnh của Trương gia hắn còn mạnh hơn mấy phần?
- Dương sư quả thực có học sinh, hình như tên Phùng Tử Dật...
Trương Vô Trần nói.
- Phùng Tử Dật, ta biết, đã từng gặp một lần, thiên phú quả thực không yếu, nhưng cũng chỉ hơn đám người Trương Thuần một ít mà thôi, chỉ là... Vị Trương Huyền này, làm sao chưa từng nghe qua?
Đại trưởng lão nghi ngờ.
Dương Huyền cùng Trương gia giao hảo, thật có loại thiên tài này, khẳng định đã sớm truyền ra, vì sao một chút tin tức cũng không có nghe qua?
- Thiên phú vô song, lại họ Trương, có phải là...
Đột nhiên nghĩ đến một việc, ánh mắt của Trương Vô Trần hưng phấn lên.
- Không có khả năng!
Đại trưởng lão nhịn không được lắc đầu:
- Một năm trước, ta tận mắt thấy hồn đăng của hắn đã tắt, làm sao có thể còn sống?
- Nhưng... gia chủ cùng Mộng kiếm thánh một mực không tin, vẫn tìm kiếm khắp nơi... Lần này vội vã rời đi, tám chín phần mười là nhận được tin tức gì...