Sau khi trở về trang viên, bọn Dư Tắc Thành tiếp tục chờ đợi. Sau khi sáu vị Nguyên Anh Chân Quân biến mất, mãi đến hôm nay vẫn chưa xuất hiện. Mọi người chờ mãi buồn bực trong lòng, vô cùng khó chịu.
Rốt cục bảy ngày sau, các vị Nguyên Anh Chân Quân kia phá quan mà ra, ai nấy tươi cười rạng rỡ. Không biết bọn họ đã làm gì mà tâm trạng vui vẻ thoải mái đến như vậy...
Sau khi xuất quan, ai nấy an bày nhiệm vụ cho đám đệ tử dưới tay mình. Phong Sư sư tổ lệnh cho Đạo Ngân Chân Nhân dẫn Minh Tinh sư tỷ trở về sư môn, bởi vì trận chiến lần trước, Đạo Ngân Chân Nhân một mình đánh chết bốn tên cao thủ Kim Đan, hấp thu lực bản nguyên quá nhiều, cảm ngộ rất nhiều, sắp sửa phải thăng cấp. Vì vậy ông không thể tham gia đại lễ Vô Lượng tông được nữa phải trở về bế quan.
Minh Tinh sư tỷ cũng muốn theo hầu sư phụ trở về. Nàng và Tưởng Thiệu Trị luyến ái bấy lâu, hai người đã nảy sinh tình cảm sâu nặng. Lúc chia tay Tưởng Thiệu Trị đã hứa rằng sau khi đại lễ chấm đứt, sẽ cầu xin sư phụ tới Hiên Viên kiếm phái cầu hôn, cưới Minh Tinh sư tỷ làm thê tử, hai người gạt lệ chia tay.
Mọi người nghỉ lại thêm một đêm, sáng mai sẽ lên đường. Buổi tối, vị chủ nhân họ Mục kia tổ chức yến tiệc thịnh soạn mời mọi người cùng dự.
Ăn uống được một lúc, trong bàn các vị Nguyên Anh Chân Quân, đột nhiên Mộ Yên Tiên Tử lên tiếng nói:
- Loại tiên tửu mà mấy ngày trước các ngươi uống ngon thật. Còn nữa không, lấy ra cho chúng ta nếm thử...
Vừa nghe lời này, lập tức tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Dư Tắc Thành. Túy Tiên Nhân đã bán hết cho Phần Hỏa Chân Nhân, hiện tại Dư Tắc Thành thật sự không còn, mà cho dù còn,theo hiệp ước đã ký, hắn cũng không thể lấy ra cho. Dư Tắc Thành vội vàng nói:
- Thật là ngại quá, tiền bối tiên tửu kia đã uống hết không còn, nguyên liệu cũng đã dùng hết. Chỉ có lần sau có dịp, tiểu bối ra đảo nhỏ ngoài hải ngoại xem thử còn nguyên liệu này không, hiện tại không còn chút nào...
Đột nhiên Mộ Yên Tiên Tử nhìn Dư Tắc Thành vô cùng chăm chú:
- Dư Tắc Thành, ngươi không muốn lấy ra cũng không cần nói dối như vậy. Rõ ràng là ngươi đang nói dối, ngươi muốn lừa gạt ta, ta có thể nhìn ra!
Mộ Yên Tiên Tử vừa nói những lời này, lập tức tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ. Không ngờ có người dám lừa gạt cả Nguyên Anh Chân Quân, thật là to gan lớn mật.
Dư Tắc Thành không thèm để ý tới cái nhìn của Mộ Yên Tiên Tử, chỉ cười nói:
- Tiên tử sư tổ, rượu thật sự không còn, có giết chết tiểu bối cũng không thể nào biến hóa ra.
Lúc này Dư Tắc Thành không hề chú ý rằng, đối mặt với Mộ Yên Tiên Tử, hắn không còn tỏ vẻ tự ti, dám nói chuyện thẳng thừng không câu nệ.
Mộ Yên Tiên Tử lại nói:
- Không ai có thể nói dối trước Cửu Huyễn Tiên môn ta.
Lời của nàng ngày càng lạnh lẽo.Dư Tắc Thành vẫn không biến sắc, vẫn tiếp tục kiên trì giải thích:
- Tiểu tử nói đây toàn là lời thật, tiểu tử đã nói không có là không có. Phần Hỏa Chân Nhân tiền bối từng hỏi xin tiểu tử, khi đó tiểu tử đã hết, hiện tại không có khả năng còn được.
Mộ Yên Tiên Tử nói:
- Ngươi không sợ ta sao?
Dứt lời, nàng lại nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, Dư Tắc Thành cười cười:
- Có là có, không là không, chuyện này không có liên quan gì tới chuyện sợ hay không sợ.
Lúc này Phần Hỏa Chân Nhân chợt lên tiếng nói:
- ở đây tiểu tử còn mười cân tiên tửu chính là số tiên tửu cuối cùng của Dư sư diệt mà tiểu tử đã mua hết, mời tiền bối nếm thử.
Mộ Yên Tiên Tử không thèm liếc Phần Hỏa Chân Nhân lấy một lần:
- Dư Tắc Thành, đột nhiên ta tỏ ra hết sức hiếu kỳ về ngươi, không biết rốt cục ngươi còn quân bài nào chưa lật mà đám nói dối trước mặt Nguyên Anh Chân Quân như vậy? Vì sao Lưu Thi Vận lại thích ngươi như vậy? Vì sao Hiên Viên kiếm phái các ngươi không nhận được tin tức gì nhưng ngươi có thể nhận được tin tức sớm hơn hết thảy, sớm đến nỗi có thể âm thầm tính kế đối phó Vô Lượng tông? Vì sao...?
Nàng nhìn Dư Tắc Thành hết sức dịu đàng. Dư Tắc Thành phát hiện ra Bắc Đầu Thất Tinh quán khẽ động, dường như ánh mắt đối phương yếu đi một chút. Lúc này hắn không nhịn được, đột ngột lấy Càn Thiên Âm Dương Diệt Quang Thiên Kiếp Lôi ra:
- Tuy rằng tiểu tử sợ tiền bối thật, nhưng cái này không sợ. Dù hy sinh, thân này cũng có thể kéo theo tiền bối!
Nhìn thấy Thiên kiếp lôi này, lập tức tất cả Nguyên Anh Chân Quân có mặt phải biến sắc bọn họ biết rất rõ uy lực của Thiên kiếp lôi này. Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Lưu Thi Vận vốn là lão bà của tiểu tử, nàng không thích tiểu tử còn thích ai? Nếu không phải Vô Lượng lão cẩu cướp nàng đi, hiện tại chúng ta đã chung sống với nhau. Tin tức cái rắm gì đó, tiêu tử không biết, tiểu tử chỉ muốn đi thăm nàng mà thôi không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện ra mình đã nói thật tất cả suy nghĩ trong lòng, lập tức im bật không nói nữa.
Mộ Yên Tiên Tử cười nói:
- Giỏi lắm, Dư Tắc Thành, coi như ngươi đã quá quan.
Dư Tắc Thành hạ giọng lẩm bẩm:
- Thì ra là năng lực Bản Ngã...
Mộ Yên Tiên Tử gật gật đầu:
- Ngươi cũng biết chuyện này ư, đúng vậy, nó sẽ xóa đi những gì ngươi ngụy trang bên ngoài, bắt ngươi phải nói ra lời thật. Thì ra nguyên nhân khiến ngươi không sợ đám Nguyên Anh Chân Quân chúng ta, là vì ngươi có quả Thiên kiếp lôi này làm chỗ dựa.
- Bất quá ta cảnh cáo ngươi. Dư Tắc Thành, đừng tường rằng có Thiên kiếp lôi kia là có thể coi thường tất cả. Ta có hàng trăm pháp môn có thể khiển cho ngươi không kịp phóng xuất thần lôi đã phải chết ngay tức khắc.
- Bất quá chuyện này không quan trọng, vì trong cuộc sống sau này, ngươi sẽ là nhân vật tiêu điểm trên đại lục Lư châu.
Phong Sư sư tổ bên cạnh bây giờ mới chịu lên tiếng nói:
- Mộ Yên, ta đã nói rằng Tắc Thành có quan hệ mật thiết cùng lão phong tử sư tổ, nàng vẫn nhất định phải thử một lần, có lẽ nàng đã tin rồi. Ngay cả Thiên kiếp lôi này, sư tổ cũng ban cho hắn...
Trong giọng lão cũng không giấu được vẻ thèm thuồng, sau đó lại nói:
- Tắc Thành, trong lúc con thí luyện ở Vô Lượng tông, nếu có tiếp xúc với Lưu Thi Vận, vậy phải cẩn thận ngàn lần. Vì ta nghe đồn trong tay nàng có một trong Thập Đại Tiên Điển là Hoàn Chân Đạo, chính vì tiên điển này cho nên các Nguyên Anh Chân Quân mới tụ tập ở Vô Lượng tông.
Dư Tắc Thành nghe vậy há miệng sững sờ, đây vốn là tin tức sai lầm vốn Vô Lượng tông xảy ra nội đấu, truyền ra tin giả, cuối cùng lọt vào tai Phong Sư sư tổ mới thành ra như vậy.
Nhưng Dư Tắc Thành cùng không lên tiếng đính chính, chuyện này đơn thuần chỉ là suy nghĩ của mình, ngoài ra không biết được những vị Nguyên Anh Chân Quân này không biết thật hay giả vờ không biết. Cũng có thể bọn họ biết rõ mọi chuyện nhưng vì muốn lừa gạt những người khác bèn hùa theo lời đồn này.
Đột nhiên Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng thất vọng về hai vị sư tổ Phong Sư Vũ Bá. Nếu có Hữu Hùng sư tổ ở đây xử lý chuyện này chắc chắn sẽ không như vậy.
Dư Tắc Thành bèn thi lễ:
- Tắc Thành đã hiểu nhưng trước khi Lưu Thi Vận chưa tu tiên, đã là tỳ thiếp của đệ tử có giấy tờ làm bằng. Mẫu thân đệ tử đã hạ sính lễ với nàng, nàng cũng đã đồng ý. Cho nên Tắc Thành dám đối mặt với tất cả mọi chuyện của mình là của mình, không ai có thể đoạt được!
- về phần cái gọi là Hoàn Chân Đạo tiên điển, nếu thật sự nằm trong tay Thi Vận, đệ tử sẽ bảo nàng nhanh chóng hiến cho sư môn, trả về chỗ cũ. Nếu nó lọt vào tay đệ tử, đệ tử cũng sẽ không giở ra xem, cũng tuyệt đối không giữ lại. Vật ấy đối với đệ tử và nàng không phải là phúc, mà là họa.
Mộ Yên Tiên Tử nói:
- Giỏi cho một thiếu niên không biết nói dối. Trong lòng ngươi thật ra cho rằng bảo bối này chỉ là bí tịch thông thường, quả thật là nghé con không biết sợ hổ.
Thật ra Thập Đại Tiên Điển vượt xa những bảo vật mà ngươi từng phát hiện.Dứt lời, Mộ Yên Tiên Tử không thèm nhìn tới Dư Tắc Thành lần nào nữa. Theo suy nghĩ của nàng, Dư Tắc Thành chỉ là hạng người lỗ mãng, ngay cả Thập Đại Tiên Điển cũng coi thường, chỉ là thiếu niên vô tri, ỷ vào tình cảm của tổ sư gia cho nên không biết sợ mới dám nói dối mình.
Quả thật Dư Tắc Thành không coi cái gọi là Thập Đại Tiên Điển ra gì, bởi vì hắn có hai quyển Thiên Ma Sách trong thế giới Bàn cổ. Mà hắn đã tu luyện Không Ma Kinh, cũng không thấy nó có uy lực thần kỳ nào cả, còn không bằng Hiên Viên kiếm pháp do hắn khổ tu, cho nên trong lòng không khỏi xem nhẹ Thập Đại Tiên Điển. Tiên điển đã là gì, chỉ là lời đồn đại mà thôi, có lẽ đối với người khác là bảo điển tuyệt thế, nhưng đối với mình chỉ là bí tịch thông thường.
Chuyện này coi như qua, Phần Hỏa Chân Nhân lấy ra mười cân rượu, nhưng Mộ Yên Tiên Tử không thèm ngó tới lần nào, cuối cùng y đành bẽn lẽn thu về.
Tiệc rượu xong xuôi, mọi người nghỉ ngơi một đêm. sáng mai xuất phát. Lúc mọi người giải tán, chợt Phần Hỏa Chân Nhân truyền âm nói với Dư Tắc Thành:
- Tổ tiên của ta ôi, vì sao đệ dây vào lão yêu bà này vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Cũng vì ký kết hiệp ước không thể bán tặng rượu cho ai khác với huynh, không ngờ lão yêu bà hỏi đệ. Đệ chỉ buột miệng nói ra nhưng sự thật cũng không còn chút rượu nào.