Phần Hỏa Chân Nhân nói:
- Xem ra bà ta chỉ muốn thử đệ một chút, mượn đó phát uy mà thôi. Không cần biết đệ có tiên tửu hay không, lấy tiên tửu ra chính là a dua xu nịnh, mục vô tôn trưởng. Dường như Phong Sư sư tổ của đệ đã lấy mắt ra hiệu với bà ta, chỉ cần bà ấy không làm quá đáng, Phong Sư cũng sẽ không ngăn cản. Còn lão Vũ Bá kia nổi danh Tu Tiên Giới là kẻ ngốc tự nhiên, những Kim Đan Chân Nhân khác cũng không dám xen vào nói giúp. May là đệ lấy Thiên kiếp lôi ra nếu không lần này coi như thê thảm.
Dư Tắc Thành cau mày:
- Còn nữa sao? Bà ta là Nguyên Anh Chân Quân kia mà?
Phần Hỏa Chân Nhân đáp:
- Còn chứ, trong mắt bà ta, huynh đệ chúng ta chỉ là loài trùng kiến. Cửu Huyễn Tiên môn bọn họ có hai tên mỹ nam tử nổi danh Lư châu, tu vi không cao căn bản không có tư cách tham gia đại lễ lần này. E rằng bọn họ đã chuẩn bị từ sớm để đối phó vị hôn thê của đệ.
- Hiện tại đệ lại bất ngờ xuất hiện, đã làm cho thế cục đảo lộn hoàn toàn. Vì Hoàn Chân Đạo mà năm xưa Tổ Hoàn Chân để lại có làm gì cũng không phải là quá đáng.
- Bà ta hoài nghi Hiên Viên kiếm phái các người cũng không phải đồng lòng nhất trí. Theo như thái độ Phong Sư kia dường như cũng vô cùng bất mãn đối với chuyện vị tổ sư gia điên khùng gì đó ưu ái đệ.
- Đừng nghĩ rằng đám Nguyên Anh Chân Quân kia là cao quý, bọn họ cũng chỉ là người, không phải là tiên, bất quá tu vi cao hơn chúng ta một chút, sống lâu hơn chúng ta một chút, mưu kế sâu xa hơn chúng ta một chút, thật ra có người lòng dạ còn đen tối hơn chúng ta nhiều.
- Nguyên Anh Chân Quân có đức độ cũng có nhưng Nguyên Anh Chân Quân chân chính có đức như vậy, ai thèm tham gia vào chuyện này, chạy tới đây tranh cướp Thập Đại Tiên Điển?
- Đệ hãy xem kẻ cầm đầu chúng ta là Tam Hỏa sư thúc, chỉ là một cái rắm không hơn, chuyện gì cùng bắt ta đứng ra lo liệu, vừa rồi cũng không cho ta đứng ra hòa giải.
Phần Hỏa Chân Nhân này trời sinh không có chút hảo cảm nào với Nguyên Anh Chân Quân, buông lời đả kích không thương tiếc. Dư Tắc Thành cũng không cho là y nói đúng, bất quá nghĩ lại những vị Nguyên Anh Chân Quân mà mình đã từng gặp qua. Vô Lượng Chân Quân và Đạp Tuyết Chân Quân đánh nhau khiến cho mấy trăm dặm phạm vi Tây Lĩnh biến thành hồ nước. Ba đại Chân Quân trong Cực Nguyên Vân Hà tông, có hai kẻ là nội gián, một là phản đồ. Giữa đường tới đây lại gặp hai Nguyên Anh Chân Quân đại chiến, đưa mình tới một vùng biển xa xôi. Tổng kết lại Chân Quân có đức độ, quả thật mình không gặp được mấy người.
Hữu Hùng sư tổ có thể tính là một, tính tình hiền hòa thân thiện, không ỷ thế hiếp người. Chưởng môn Thạch Cơ công chính nghiêm minh, tính tình trượng nghĩa, cùng có thể coi như một người. Trương Tông Đạo kia tuy tính tình tham lam nhưng không hiểu sao Dư Tắc Thành cảm giác rằng người này cũng không tồi.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Phần Hỏa Chân Nhân nói tiếp:
- Lão yêu bà này có lẽ sẽ không làm khó đệ nữa có câu: "Diêm Vương dễ dãi, tiểu quỷ khó dây" những đám đồ tử đồ tôn thủ hạ của bà ta sau này nhất định còn tìm tới gây phiền phức cho đệ. Ta ngờ rằng đến lúc đệ gặp Lưu Thi Vận, bọn chúng rất có thể sẽ giở trò làm cho đệ mất hết thể diện.
- Bọn Cửu Huyễn Tiên môn có danh dự kém nhất ở đại lục Lư châu chúng ta, là môn phái vô sỉ nhất. Chuyện gì bọn chúng cũng có thể làm được, ta ngờ rằng bọn chúng ngấm ngầm ủng hộ sau lưng Diệu Âm môn. Tắc Thành, đệ phải hết sức cẩn thận mới được!
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comDư Tắc Thành chắp tay đứng thẳng, nở một nụ cười ngạo nghễ. Tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ: "Cứ việc tới đây, kiếm trong tay ta dám hỏi thiên hạ đâu kẻ anh hùng? Đường ta đi há dung cho người khác xen vào sao có thể vì người khác mà thay đổi được?"
Màn đêm buông xuống, mọi người lục tục nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, mọi người lên đường một lượt, nhắm thẳng Vô Lượng tông đi tới.
Dọc đường không có việc gì phát sinh, mọi người ngự kiếm thì cùng ngự kiếm, ngồi phi xa cũng phải cùng ngồi phi xa. Nhìn sang ba môn phái kia, ai nấy đều có phi xa chuyên dụng của mình. Mọi người đồng hành, người Hiên Viên kiếm phái cũng không thể kết thành kiếm cưu, vượt lên quá xa bọn họ.
Vũ Bá sư tổ thò tay vào ngực áo lấy ra một món pháp bảo lập tức giữa không trung xuất hiện một vầng mây rực rợ, rộng chừng mười mẫu có hơn. Tất cả mười lăm đệ tử Hiên Viên kiếm phái ẩn vào trong vầng mây, lập tức hào quang toát ra vạn đạo, áng mây bắt đầu bay vun vút về phía Vô Lượng tông.
Thật ra tốc độ áng mây cũng bình thường, thậm chí làm cho người ta cảm thấy sốt ruột. Bất quá nó lại hơn phi xa của ba tông môn kia ở chỗ khí thế phi phàm.
Bốn phái đồng hành, cùng nhau bay xuyên qua đại lục Lư châu, nhắm hướng Vô Lượng tông.Bay được ngàn dặm phi xa bốn phái tới một Tiên Tần cổ đạo, bắt đầu bay trên không Tiên Tần cổ đạo này thẳng về phía trước.
Tiêu chí của bốn phi xa hiện ra hết sức rõ ràng, người tu tiên qua đường nhìn thấy từ xa lập tức né tránh. Những người tu tiên này bàn tán xôn xao, đây là bốn đại thượng môm Hỏa Vân tông. Cửu Huyễn Tiên môn hoành hành ở địa vực Lư châu đã lâu, ai dám cản đường?
Phi hành trên Tiên Tần cổ đạo, tốc độ của phi xa càng ngày càng nhanh. Năng lực bền bỉ của Tiên Tần cổ đạo quả thật khiến cho người ta vô cùng thán phục qua vạn năm sau vẫn còn có thể sử dụng tốt như vậy.
Động phủ Vô Lượng tông nằm ở trung tâm đại lục Lư châu, cần phải bay về phía trước chừng vạn dặm. Đến giữa trưa, bốn phi xa rời khỏi Tiên Tần cổ đạo bay vào trong một sơn mạch.
Động phủ Vô Lượng tông nằm trong Vô Lượng sơn mạch, tên cũ của sơn mạch này đã chìm sâu trong dòng sông lịch sử, hiện tại chỉ gọi bằng Vô Lượng sơn mạch mà thôi.
Còn cách ngàn dặm nữa mới tới Chung Cực Vô Lượng phong, nhưng bọn Dư Tắc Thành đã cảm thấy một áp lực bao trùm trời đất. Dường như cứ cách mỗi trăm dặm lại có một tầng kết giới, dường như thiên địa nguyên khí lưu chuyển vô cùng chậm chạp, bị dẫn đạo khống chế vô cùng nghiêm ngặt.
Đây là trận pháp cấm chế lấy Chung Cực Vô Lượng phong làm trung tâm, cấm chế trận pháp này bao trùm ra ngoài trong phạm vi chừng ngàn dặm, có gần ngàn loại kết giới trận pháp tạo Thành.
Bên trong áng mây. Phong Sư Vũ Bá liếc nhìn nhau Phong Sư nói:
- Quả thật bỏ ra không ít. Vô Lượng tông này bố trí như vậy, mỗi ngày tiêu hao không dưới vạn linh thạch.
Vũ Bá gật gật đầu lão hết sức tiết kiệm lời nói có khi cả năm trời không nói nửa lời. Bất quá chỉ cần một động tác của lão, là sư huynh đệ lâu năm Phong Sư vẫn hoàn toàn hiểu được lão muốn nói gì.
Thấy bọn Dư Tắc Thành không hiểu, một vị Kim Đan Chân Nhân bèn lên tiếng giải thích:
- Đây là Hỗn Nguyên trận, đại trận này cần bày ra một ngàn lẻ một mắt trận kết giới trong phạm vi ngàn dặm, khống chế thiên địa nguyên khí trong phạm vi nhất định. Trận này đối với chúng ta không có ảnh hưởng gì.
- Nhưng nó lại có tác dụng nhất định áp chế Nguyên Anh Chân Quân. Sở dĩ Nguyên Anh Chân Quân có thể có được chiến lực hủy thiên diệt địa như vậy, hoàn toàn là nhờ khống chế và dẫn đạo thiên địa nguyên khí phát huy lực lượng của kết giới Lĩnh Vực bán thân. Trong đại trận này, bọn họ không còn khống chế thiên địa nguyên khí thuận lợi được nữa, cho nên tác dụng của nó là làm giảm đi lực phá hoại kinh khủng của Nguyên Anh Chân Quân.
Một vị Kim Đan Chân Nhân khác lại nói:
- Trận này mỗi ngày tiêu hao tới vạn viên linh thạch. Lần đại lễ này trước sau mất vài trăm ngày, nếu có Nguyên Anh Chân Quân ra tay đánh nhau, để duy trì trận này cần cả ngàn vạn linh thạch. Lần này quả thật Vô Lượng tông đã dốc cạn túi của mình.
Phong Sư sư tổ lại nói:
- Trận này thật ra không có ý nghĩa gì nhiều, nếu chỉ có một hai Nguyên Anh Chân Quân, có lẽ bọn họ còn được như ý nguyện, khống chế thiên địa nguyên khí trong tay. Khi đó Nguyên Anh Chân Quân của Vô Lượng tông có thể tùy ý khống chế thiên địa nguyên khí, những Nguyên Anh Chân Quân khác chỉ có thể chịu sự thao túng của bọn họ. Vô Lượng tông sẽ đứng vào thế bất bại.
- Ý tưởng này rất khéo rất tiếc là này số Nguyên Anh Chân Quân tụ tập về đây lên tới hơn ba mươi người. Một số Nguyên Anh Chân Quân đông như vậy tụ tập ở nơi này đồng loạt ra tay, bất cứ trận pháp gì cũng không thể nào áp chế. Bởi vì biện pháp đối phó với số Nguyên Anh Chân Quân đông như vậy chính là đóng chặt sơn môn, không cho mọi người tiên vào động phủ. Nhưng mọi người là vì tham gia đại lễ mà tới cho nên Vô Lượng tông chỉ có thể mở rộng cửa đón chào. Trong tình huống như vậy, chỉ cần có người châm lửa quạt gió, ắt sẽ xảy ra một trường hỗn chiến. Lần này đại kiếp nạn sắp sửa giáng xuống đầu Vô Lượng tông.
Rất nhanh. Chung Cực Vô Lượng phong đã hiện ra trong tầm mắt. Trong phạm vi trăm dặm có chín ngọn sơn phong rất lớn, trong chín ngọn sơn phong này lại có ba mươi sáu ngọn núi lớn và ba mươi sáu ngọn núi nhỏ phối hợp với nhau hết sức xảo diệu hài hòa.
Bên dưới sơn phong là u cốc thanh tĩnh, dưới có đầm nước tựa vào. Các đỉnh núi đủ màu hồng, đỏ tím vây quanh, tiền hô hậu ủng cao thấp không đồng. Ba ngọn chủ phong đứng sừng sững ngạo nghễ thành thế chân vạc vút tận trời xanh, vô cùng xinh đẹp.
Quãng đường ngàn dặm vượt qua rất nhanh. Từ xa nhìn lại cảnh sắc sơn thủy hài hòa xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người.
Non xanh nước biếc, mây trắng lưa thưa, hai dãy núi hai bên hình thành thế long chầu hổ phục. Sáng ngắm mây trên núi chiều ngắm ánh tà dương, thác nước chảy xuống đầm sâu, mơ hồ có tiếng đàn văng vẳng. Nếu không có đạo lữ tu hành, ắt cũng có tiên ông luyện dược.
Đỉnh núi nằm trong tầng mây cao ngất, biến hóa thành đủ các hình dáng vô cùng thú vị. Khi như tiên nữ đang bay lúc giống tiên ông chống trượng. Có khi như vượn tiên hiến quả, lúc giống ngựa hoang thoát cương.
Trong màn sương mù mỏng manh như ẩn như hiện, lúc gần lúc xa. Trên trời có một áng mây đỏ cùng một cụm mây đen dần dần hòa lẫn thành một mảng, hòa cùng dãy núi xa xa. Có rất nhiều thác nước chảy ra từ lưng chừng núi tạo nên cảnh đẹp tuyệt trần, tưởng chừng như những thác nước này là từ lưng chừng trời đổ xuống.
Hơi nước mịt mù trắng xóa xen lẫn những ngọn sơn phong xanh um cây cối làm nổi bật lẫn nhau, tất cả tạo nên một bức tranh thủy mạc huy hoàng tráng lệ.
Cửu Sơn Lục Thủy, hoa gấm nhân gian, đây chính là Vô Lượng tông.
Áng mây phi xa của Hiên Viên kiếm phái vẫn phi hành trên vùng non sông cẩm tú này, càng bay càng cao, xuyên qua cả tầng mây mù mịt trên không. Lúc này phía trước xuất hiện một thông đạo tiếp dẫn, sơn môn động phủ của Vô Lượng tông đã rộng mở chào đón mọi người.
Phi xa của bốn phái lục tục tiến vào động phủ trên trời của Vô Lượng tông, vượt qua ba tầng đại trận hộ sơn bất chợt một thế giới núi treo lơ lửng xuất hiện trước mặt bọn Dư Tắc Thành.
Thế giới núi này do một ngọn núi rất lớn ở giữa và bảy ngọn núi nhỏ tạo thành. Ngọn núi lớn nhất ở trung tâm hết sức khổng lồ có chừng trăm dặm, treo ngược giữa không trung. Bảy ngọn núi nhỏ nối liền với nó, mỗi ngọn núi như vậy cũng là một lĩnh, tương đương với Ngũ Lĩnh của Hiên Viên kiếm phái.
Nhìn bề ngoài tám ngọn núi một lớn bảy nhỏ này dường như nối tiếp nhau, nhưng thật ra ở giữa chúng có khoảng cách. Mỗi ngọn núi cách nhau trăm trượng, nối với nhau bằng một sợi xích sắt màu đồng đỏ. Sợi xích này to khoảng eo người, từ trên không buông xuống thành hình võng, dường như không có tác dụng gì. Nhưng nhờ có nó mới có thể kết nối tất cả sơn lĩnh này lại với nhau.
Sau khi tiến vào sơn môn động phủ của Vô Lượng tông, phía trước có người đón tiếp, dẫn mọi người bay về phía ngọn núi trung tâm.
Còn xa mới tới ngọn núi lơ lửng trung tâm, chợt nghe tiên nhạc vang lên du dương tao nhã. khiến cho người ta phải say đắm mơ màng, tưởng chừng như tiếng nhạc từ trên chín tầng mây vọng xuống.
Phi xa dừng lại, mọi người nhất nhất xuống xe. Dư Tắc Thành theo mọi người tiến về phía trước chỉ thấy mặt đá lát toàn là cẩm thạch do tiên pháp mở mang. Trên núi bốn mùa đều là mùa Xuân, linh mạch trong phạm vi ngàn dặm tụ tập tại nơi này, linh khí vô cùng sung túc không hề có chút trọc khí. Một vị đạo nhân của Vô Lượng tông phía trước hô to:
- Hiên Viên kiếm phái, Liệt Thiên kiếm phái, Hỏa Vân tông,Cửu Huyễn Tiên môn tổng cộng một trăm ba mươi sáu người đã tới.
Có vị Chấp sự kêu lên:
- Tấu nhạc tiếp nghinh!
Lập tức trên cửa ngọc của tông môn bay lên một đạo hào quang, sau đó hóa thành cầu vồng bảy sắc, hóa thành một đại lộ thông thiên. Một chiếc chuông tử kim lớn trên núi liên tiếp vang lên mười tám tiếng.
Tiếng chuông boong boong vang vang không dứt, bên kia lại vang lên tiếng khánh ngọc réo rắt trong trẻo. Kim ngọc đồng thanh, tiên âm như nước. Đây là lễ nghi đón khách, một lúc sau, tiếng chuông khánh kia cũng dần dần biến mất.
Cầu vồng bảy sắc kia dần dần hạ xuống, hóa thành đường theo đó mà tiến tới là được. Một vị Nguyên Anh Chân Quân của Vô Lượng tông tiến ra nghênh đón người này đàm đạo với từng vị Nguyên Anh Chân Quân vừa tới quả thật giao du rộng rãi không ai là không biết, sau đó dẫn mọi người tiến vào bên trong.
Tại nơi đây Kim Đan Chân Nhân là nhân vật nho nhỏ không ai để ý. Còn đệ tử Trúc Cơ như Dư Tắc Thành hầu như không ai liếc mắt nhìn tới, hắn chỉ đi theo mọi người tiến về phía trước là được.
Mọi người đi theo thông đạo bảy màu, chậm rãi tiến vào sơn môn bạch ngọc thật lớn. Sơn môn bạch ngọc này lộ rõ khí thế của hào môn quý phái bên trên khắc đầy phù văn nhìn qua biết ngay là một món pháp bảo trấn phái.
Thông đạo bảy màu này còn có công năng tự động phi hành, người đi qua cứ việc đứng bên trên, nó sẽ tự động chạy tới.
Chỉ thấy hai bên thông đạo là từng tòa cung điện, ngự uyển hoa viên, sảnh bằng ngọc lưu ly đình đài lầu các. hoa viên giả sơn. Trên là bầu trời xanh, dưới là quỳnh lâu ngọc các, bố trí tinh tế, thanh lịch vô cùng. Kỳ hoa dị thảo vô số, cây cỏ sum suê, trân cầm dị thú bay khắp chốn. Quả thật chính là tiên cảnh, khiến người ta không khỏi giật mình, suối hoa cây cỏ, đá tảng rừng cây dường như được phủ trong một tầng hào quang, làm cho người ta không khỏi buông lời khen ngợi.
Dọc trên đường đi, Dư Tắc Thành nhìn Đông nhìn Tây dần dần phát hiện một điểm đặc sắc của Vô Lượng tông. Cảnh sắc động phủ nơi đây vẫn kém hơn Cực Nguyên Vân Hà tông rất nhiều, trên không không có tiên hạc, mặt cỏ không có bồn hoa nhưng dưới cầu nước chảy, đình đài lầu các nơi đây toát ra một khí tức hào sàng thô kệch, cương nghị vô cùng, đúng là cái đẹp của dương cương.
Thông đạo chạy nhanh đưa mọi người vào trong một tòa điện phủ. Vô Lượng tông này cứ cách ngàn năm lại tổ chức đại lễ Vô Lượng một lần. Trong đại lễ này. Vô Lượng thất mạch cạnh tranh với nhau, quyết định ai sẽ làm chủ Vô Lượng tông trong ngàn năm tới, vốn Vô Lượng thất mạch là căn cứ vào bảy mạch tuyệt học bản môn mà các đệ tử tu luyện từ đó mới chia ra bảy mạch.
Thật ra đại lễ ngàn năm này giống như một tuồng diễn thì đúng hơn.Liên tục ba ngàn năm qua. Vô Lượng Khí tông đè ép sáu phái còn lại, cường giả tối cao được xưng danh hiệu Vô Lượng Chân Quân, cho nên dần dần người đời cứ cho rằng Vô Lượng Khí tông là Vô Lượng tông.
Nhưng thời gian trôi qua. Vô Lượng thất mạch đều dần dần trở nên hùng mạnh. Trong ngàn năm qua, sáu mạch còn lại sinh ra Nguyên Anh Chân Quân không ít. Mà Vô Lượng Khí tông từ sau Vô Lượng Chân Quân Tư Đồ Nhã tới nay, ngoại trừ Chưởng tông là Nguyên Anh Chân Quân, trong năm trăm năm gần đây nhất cũng không sinh ra được thêm một Nguyên Anh Chân Quân nào.
Chủ yếu khách mạnh, tự nhiên sáu mạch còn lại đều nảy ra ý nghĩ không chịu an phận như trước nữa. Mà Vô Lượng Khí tông, sau trận chiến ở Tây Lĩnh của Vô Lượng Chân Quân Tư Đồ Nhã, lão ta có cảm ngộ, bèn bế quan xung kích Phản Hư kỳ.
Nếu lão thành công, vậy sẽ là Phản Hư Chân Nhất, không thể tiếp tục kế thừa địa vị Vô Lượng Chân Quân. Nếu thất bại sẽ chết trong quan, tự nhiên địa vị Vô Lượng Chân Quân sẽ do người khác nắm. Mà vị Chưởng tông kia đã già không còn lòng dạ nào tranh đấu nữa. Nói cách khác, đại lễ lần này nhất định Vô Lượng Khí tông phải nhường lại địa vị Chưởng tông, cho nên sáu mạch còn lại phân tranh không dứt.
Vô Lượng thất mạch bao gồm Vô Lượng Ngạo Khí, Vô Lượng Pháp Khí, Vô Lượng Thiên Kiếm, Vô Lượng Thần Uy, Vô Lượng Tiên Phù, Vô Lượng Phá Diệt, Vô Lượng Pháp Tướng, đại biểu cho bảy môn tuyệt học của bảy mạch Vô Lượng tông.
Vô Lượng Khí tông sáu trăm năm qua chưa có đệ tử nào hóa sinh Nguyên Anh không có lực tranh đoạt địa vị Chưởng tông. Vô Nhai Chưởng tông một trăm năm trước đã nói rằng sau đại lễ lần này sẽ từ đi chức vị Chưởng tông, nói cách khác. Vô Lượng Khí tông sẽ không còn cai quản Vô Lượng tông nữa. Sáu phái còn lại, ngoại trừ Vô Lượng Phá Diệt không hề có hứng thú với chuyện này, thực lực của Vô Lượng Pháp Tướng nhỏ yếu, bốn phái còn lại đều sinh lòng ham muốn. Trong đó Vô Lượng Pháp Khí và Vô Lượng Kiếm tông là có khả năng kế thừa chức vị Chưởng tông nhất.
Vô Lượng Thần Uy, Vô Lượng Tiên Phù không cam lòng, bắt đầu tìm kiếm ngoại viện, gia tăng thanh thế. Chuyện này trong lịch sử Vô Lượng tông đã từng xảy ra, lập tức bốn phái bắt đầu ra sức tìm kiếm viện thủ khắp nơi.
Bảy mạch của Vô Lượng tông đều lấy luyện khí là chính, người có thể đạt tới tu vi cảnh giới nhất định đều có tính cách hào sảng, tính tình ngay thẳng. Hiện tại bọn họ giở trò đấu trí với nhau, âm mưu tính kế tự nhiên lộ ra sơ hở chất chồng.
Đám ngoại viện mời tới còn chưa giúp được chuyện gì, dần dần đã để lộ chuyện Vô Lượng Khí tông khai quật phong ấn Di tích Tiên Tần năm ngàn năm. Vì vậy mà lời đồn nổi lên bốn phía, càng truyền càng lan rộng, cuối cùng diễn biến thành tin đồn Hoàn Chân Đạo một trong Thập Đại Tiên Điển xuất hiện ở Vô Lượng tông.
Hoàn Chân Đạo là tiên điển thần bí nhất do thượng tiên lưu lại vào thời Tiên Tần. Vị thượng tiên này có lai lịch rất thần bí nghe nói là người Vực Ngoại, được Thủy Hoàng bệ hạ mời tới thế giới Thương Khung làm khách, ở lại ba mươi năm mới trở về Vực Ngoại.
Lúc vị ấy rời đi vì cảm tạ Thủy Hoàng bệ hạ đã nhiệt tình khoản đãi cho nên đã kết hợp với bí thuật Tiên Tần lưu lại bộ tiên điển này. Sau tiên điển này rơi vào tay Sở Tương Tử, một trong Xuân Thu Thất Bá, sáng lập nên bá nghiệp vô thượng.
Kinh này không ẩn chứa tiên thuật pháp quyết gì, mà là ẩn chứa một lực lượng dẫn đạo có thể giúp cho Nguyên Anh Chân Quân tìm được đạo của mình. Mỗi người đều có đạo của riêng mình. Nguyên Anh Chân Quân chỉ có tìm được đạo của mình, ngộ ra đạo Thiên Địa mới có thể đạt tới Phản Hư Chân Nhất.